Lưỡng triều Hoàng hậu Chương 35
Chương 35
Chúc phúc cố nhân. Tâm Quân sao sâu tựa bể?
**********************************
Thập Đạo Tướng Quân thắng trận trở về Hoa
Lư. Chiếu chỉ đầu tiên tiếp nhận từ tiền triều lại là một đạo thánh chỉ tứ hôn.
Hoàng Thượng còn ban thưởng thêm Phủ Tướng quân rộng lớn bề thế tại thành Tây
cho Thập Đạo Tướng Quân. Bá quan văn võ đều thay nhau chúc mừng Lê Hoàn đồng thời
ra sức ca ngợi hoàng ân sâu rộng của hoàng đế dành cho công thần.
Hôn lễ đã định vào mùng Mười tháng Tám. Chỉ
còn chưa đầy một tháng là đến hôn lễ, người của Lễ bộ cùng Lê Tộc trên dưới đều
phải tất bật chuẩn bị cho hôn lễ.
Lê Viễn khi vừa biết tin Hoàng Thượng ban
hôn cho Lê Hoàn, cũng chạy đến Trường Xuân Cung ầm ĩ một hồi, cuối cùng cũng chỉ
có thể bất lực rời đi. Một đạo thánh chỉ của Hoàng đế ban xuống, thiên hạ rộng
lớn mấy ai có thể không tuân?
Những ngày chuẩn bị cho hôn lễ, tâm tôi ấy vậy mà lại bình thản đến lạ lùng. Nếu như không có sự xuất hiện của tôi làm Lê Hoàn vướng bận thì có lẽ chàng đã có thể cưới vợ, sinh con từ rất nhiều năm trước. Mà tôi, đương kim Hoàng Hậu, cũng chỉ có thể từ xa chúc phúc cho chàng. Trên đời này có rất nhiều chuyện cho dù tâm không cam, lòng không nguyện cũng không thể thay đổi được, chi bằng mỉm cười đương đầu với vận mệnh.
Mùng Mười tháng Tám, Phủ Thập Đạo Tướng
Quân nơi thành Tây một mảng náo nhiệt, pháo nổ tưng bừng, đàn sáo rộn ràng. Thập
Đạo Tướng Quân đón vào cửa một thê hai thiếp, lễ vật chất cao như núi, quan
khách đến chúc tụng chật kín cả cửa.
Náo nhiệt này là cho ai? Hoan hỉ này là cho
ai? Hồng ân vạn trượng này là cho ai?
Mùng Mười tháng Tám, Cung Trường Xuân lại lặng
lẽ yên ắng trải qua thêm một đêm trường đằng đẵng.
Thanh Thanh bưng khay thức ăn khuya, vén rèm bước vào tẩm cung. Trông thấy tôi vẫn còn đang ngồi bên trường kỷ đọc sách, nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh tôi, đặt khay thức ăn xuống, lại tiến đến thắp thêm đèn trong phòng.
- Đức Lệnh Bà, đêm đã khuya rồi! Lệnh Bà vẫn nên tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút!
Tôi thuận miệng đáp:
- Ngủ không được!
Thanh Thanh không nói gì thêm, nàng chỉ yên ắng đứng bên cạnh tôi. Hồi lâu sau, qua chừng hơn nửa canh giờ, nàng lại lặng lẽ đi cắt bấc nến, thoáng chốc ánh nến leo lắt trong phòng rực hẳn lên. Tôi không nhịn được đành đặt quyển sách xuống, quay sang bảo với nàng.
- Em đi nghỉ trước đi, không cần hầu hạ ta.
Thanh Thanh chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Đêm nay nô tì muốn ở bên cạnh Lệnh Bà!
Tôi ngắm Thanh Thanh một hồi, em ấy theo tôi cũng đã sáu năm rồi, tuy nói là chủ tớ nhưng tình cảm thật sự không khác gì chị em ruột thịt, tâm ý tương thông, vui buồn trong lòng tôi em ấy đều hiểu rõ. Dù gì cũng không phải thực tâm muốn đọc sách, tôi vươn tay kéo em ấy đến ngồi bên cạnh tôi, dịu giọng hỏi:
- Thanh Thanh, em theo ta cũng đã lâu rồi, tuổi cũng không còn nhỏ. Có từng nghĩ đến chuyện thành thân chưa? Nếu em muốn, cũng không cần phải đợi đến năm hai mươi lăm tuổi mới xuất cung. Ta có thể đứng ra làm chủ cho em, gả em đi, để em được xuất cung sớm.
Thanh Thanh giật mình, vội quỳ xuống:
- Đức Lệnh Bà, có phải nô tì đã làm sai việc gì rồi không? Lệnh Bà không cần nô tì nữa sao?
Tôi mỉm cười nâng Thanh Thanh dậy, lại nói:
- Em nghĩ gì vậy? Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Mấy năm qua ta đều xem em như em gái ruột. Chuyện hôn sự của em sao ta có thể không lo cho được? A Ngưu Ca của em bây giờ đang ở quân doanh nào? Ta cho người điều hắn về Hoa Lư gia nhập quân ngự tiền, sau đó đứng ra làm chủ hôn cho hai người có được không?
Thanh Thanh cả viền mắt bỗng chốc đỏ hoe, lại nói:
- Lệnh Bà, Nô tì đã quyết định cả đời này đều ở bên cạnh người, hầu hạ người, chăm sóc người!
Tôi nhìn em ấy, lại mỉm cười nói:
- Vậy sao được? Nếu vậy A Ngưu Ca của em phải làm sao? Chẳng lẽ phải đợi em cả đời à? Chuyện này em cứ nghe theo lời ta, để ta thay em sắp đặt.
Thanh Thanh rưng rưng nước mắt nhìn tôi, hồi lâu sau, như thể đã kiềm nén từ rất lâu, mới nghẹn ngào cất lời:
- Lệnh Bà, A Ngưu Ca đã không còn nữa rồi!
Tôi giật mình cả kinh:
- Em nói cái gì?
- Lệnh Bà, năm năm trước trong trận Đông Phù, A Ngưu Ca đã bỏ mình rồi…
Thanh Thanh vươn tay gạt đi dòng lệ trên má, lồng ngực nàng phập phồng, nàng cố nén tiếng khóc, nhưng vẫn không nhịn được mà nấc nhẹ từng hồi:
- Cho dù A Ngưu Ca có mất đi, nhưng huynh ấy vẫn còn trong tim nô tì. Đời này ngoài huynh ấy ra, ai nô tì cũng không muốn gả! Lệnh Bà, người để nô tì ở bên cạnh Lệnh Bà đi.
Những lời này đến quá đột ngột, tôi nhất thời cũng không biết nói sao, chỉ có thể vô thức hỏi lại:
- Tại sao khi ấy em không nói cho ta biết?
Thanh Thanh ngẩng lên nhìn tôi nức nở nói:
- Năm đó, Lê Quân thất thế, Lệnh Bà gạt nước mắt gả cho Hoàng Thượng. Trong lòng Lệnh Bà có bao nhiêu đau khổ, nô tì hiểu hết, nô tì sao có thể để Lệnh Bà thêm bận lòng vì chuyện của nô tì chứ!
Tôi lặng người, chỉ có thể ôm lấy em ấy an ủi…
Em gái ngốc của tôi! Em cũng như tôi, gặp
được người mình tâm ái nhưng lại không có cách chi cùng người ấy sánh bước đến
cuối cuộc đời.
Phận nữ nhân… đến cùng có mấy ai không từng
khổ bởi một chữ tình…
**********************************
Ba ngày sau, Thập Đạo Tướng Quân Lê Hoàn
đưa cô dâu mới vào cung diện thánh tạ ân. Tại Điện Cần Chính, Lê Hoàn cùng phu
nhân hành đại lễ khấu đầu bái lạy với Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu.
Phu nhân của Lê Hoàn tên Trịnh Thủy Nguyệt,
tuổi vừa tròn mười tám, là thiên kim nhà Hàn lâm học sĩ, gia thế không quá hiển
hách nhưng cũng là dòng dõi thư hương thế gia. Dung mạo nàng nhu hòa, thanh khiết
và mong manh tựa như đóa quỳnh hoa đang hấp hé nở rộ. Mi mục đều thanh tú kết hợp
cùng làn môi anh đào đỏ mọng càng làm phai mờ cảnh sắc xung quanh nàng. Nhìn
nàng đứng bên cạnh Lê Hoàn quả thật là trai anh hùng gái thuyền quyên. Lê Hoàn
có thể lấy được người thê tử như vậy, tôi tuy có chút chạnh lòng nhưng cũng cảm
thấy vì chàng mà yên lòng.
Lần đầu diện thánh, Trịnh phu nhân không khỏi
có chút căng thẳng cùng lo lắng, nhưng lễ nghĩa vẫn chu toàn, đối đáp cùng Hoàng
Thượng và tôi vẫn rất khéo léo.
Trái lại, Lê Hoàn đứng bên cạnh nàng từ đầu
đến cuối lại cứ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay quấn quýt không rời của Hoàng
Thượng và tôi. Kỳ thực, từ đầu đến cuối Hoàng Thượng vẫn luôn chủ động nắm chặt
bàn tay tôi, đã có đôi lần tôi cảm thấy không thoải mái muốn rút tay về, nhưng Hoàng
Thượng lại càng nắm tay tôi chặt hơn.
Bị cái nhìn như thiêu đốt của Lê Hoàn làm trong lòng tôi càng thấp thỏm không yên. Không thể tiếp tục nhìn Hoàng Thượng và Lê Hoàn bày ra cái dáng vẻ quân thần hòa thuận, ngươi kính ta, ta nể ngươi ấy nữa, tôi dứt khoác nói:
- Cũng không còn sớm nữa, Hoàng Thượng nên để Thập Đạo Tướng Quân đưa Trịnh phu nhân hồi phủ nghỉ ngơi thôi.
Hoàng Thượng nhìn tôi nở nụ cười dịu dàng rồi quay sang bảo với Lê Hoàn:
- Lê ái khanh lui về trước đi. Ngày sau quân thần lại tiếp tục hàn huyên. Phu nhân của khanh là thiên kim duy nhất củaTrịnh Học sĩ, lần này khanh ở lại Hoa Lư, nhất định phải cố gắng chiếu cố thê tử cho thật tốt.
Đoạn, Hoàng Thượng rời long ỷ bước đến vỗ vai Lê Hoàn, giọng tràn đầy cao hứng:
- Trẫm chúc ái khanh cùng phu nhân phu thê tương ái, vĩnh kết đồng tâm. Vì hai tộc Lê, Trịnh sớm sanh quý tử.
Sắc mặt Trịnh phu nhân thoáng đỏ hồng. Lê
Hoàn biểu tình phức tạp nhìn tôi rồi lại nhìn Hoàng Thượng. Trong ánh mắt chàng
có sự ẩn nhẫn, lại có sự quyết liệt cùng cảm giác bất lực, không cam lòng. Cuối
cùng Lê Hoàn cũng không nói gì thêm. Sau khi hai vợ chồng khấu đầu tạ ân, chàng
dìu thê tử kết tóc lặng lẽ rời khỏi Cần Chính Điện.
Khi bọn họ rời khỏi, tôi cũng vô thức bước
đến cửa điện trông theo bóng dáng hai người sóng đôi dưới sân rồng. Trịnh phu
nhân như đóa tầm gửi nép mình bên trượng phu, dường như trong đáy mắt nàng chỉ
chứa đựng một mình hình bóng Lê Hoàn, tất cả trìu mến, yêu thương cùng sự ngưỡng
mộ của người thiếu nữ vừa chớm trưởng thành đều trao hết cho chàng.
Tôi khẽ thở dài… Trịnh Phu nhân, Lê Hoàn
ngày sau đành trông cậy vào nàng. Mong nàng thay tôi yêu chàng, kính chàng,
cùng chàng đi đến cuối cuộc đời…
-
Người
đi cũng đã đi rồi, nàng thất thần ở đó làm gì!
Tiếng nói lạnh lẽo pha chút buồn bực cùng ủy
khuất vang lên sau lưng tôi. Hoàng Thượng không biết đã bước đến bên cạnh tôi tự
bao giờ. Tôi khẽ rướn mắt để khóe mắt ráo hẳn, hít một hơi thật sâu, cố gắng hồi
phục tâm trạng, cúi đầu nhẹ giọng nói:
-
Thần
thiếp không làm phiền Hoàng Thượng phê duyệt tấu sớ. Thần thiếp xin lui về Cung
Trường Xuân trước.
Còn chưa kịp ngẩng đầu lên, cả người đã bị
một vòng tay ôm chặt. Tôi quá đỗi bất ngờ, sửng sốt nhìn Hoàng Thượng. Hồi lâu
sau cả người cũng trở nên cứng đờ, mới nghe Hoàng Thượng khẽ thì thầm bên tai:
-
Vân
Nga, nàng còn có Trẫm, quên hắn đi!
Giọng Người vừa như ra lệnh lại vừa như nỉ
non khẩn cầu, khiến lòng tôi không khỏi mờ mịt cùng bối rối, chỉ đành tìm cách
lách mình tránh né khỏi vòng tay của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cũng không lấy
làm trách cứ, chỉ cười khổ cầm tay tôi, lại dịu giọng nói:
-
Đêm
nay Trẫm muốn đến Cung Trường Xuân.
Tôi không chút do dự rút tay về, lại kính cẩn
đáp:
-
Hoàng
Thượng, hôm nay cũng không phải ngày rằm hay Mùng một, Hoàng Thượng không cần
phải đến Cung Trường Xuân thăm thiếp làm gì. Phải rồi, Nguyễn Quý Phi đang nhiễm
phong hàn, muội ấy đang trông ngóng Hoàng Thượng đến thăm muội ấy, thuốc cũng
không chịu uống, cơm cũng không chịu dùng. Hay là tối nay Hoàng Thượng dành
chút thời gian đến thăm muội ấy đi. Muội ấy mà thấy Hoàng Thượng đến nhất định
sẽ vui lắm, bệnh tình cũng sẽ mau khỏi. Còn có, Phạm Chiêu Nghi và Lý Chiêu Nghi cũng rất nhớ Hoàng Thượng, đã hơn
một tháng rồi Hoàng Thượng chưa đến chỗ các muội ấy. Còn có, Minh Châu công
chúa ở chỗ Đinh Phi…
Còn chưa nói hết lời, Hoàng Thượng đã mất kiên
nhẫn, người xua tay nói:
-
Được
rồi! Được rồi! Hoàng Hậu quả là hiền lương thục đức. Trẫm theo ý nàng đến thăm
Nguyễn Quý Phi, được chưa?
Tôi như trút được gánh nặng trong lòng, liền
cao giọng nói:
-
Thần
thiếp thay Nguyễn Quý Phi tạ ân Hoàng Thượng! Vậy thần thiếp xin cáo lui.
Tôi lại cúi đầu hành lễ, không ngờ đợi hồi
lâu sau vẫn không thấy Hoàng Thượng nói gì. Chưa có sự cho phép của Hoàng Thượng,
tôi không thể bình thân cũng không thể quay đi, cho nên vẫn duy trì tư thế cúi
đầu hành lễ. Cuối cùng lại nghe được bên tai một tiếng thở dài rất khẽ, Hoàng Thượng
lại cất tiếng:
-
Vân
Nga, rốt cuộc nàng xem mình là gì của Trẫm?
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Hoàng Thượng
nãy giờ vẫn đang quan sát mình chăm chú, tôi không khỏi có chút khẩn trương
đáp:
-
Thần
thiếp là thần tử của Hoàng Thượng, là… Hoàng Hậu của Người…
Hoàng Thượng nhìn tôi giọng tràn đầy ưu tư
nói:
-
Vân
Nga, Trẫm thật hy vọng nàng có thể xem mình là thê tử của Trẫm.
Người khẽ nhắm mắt lại, thở dài nhỏ đến
không phát hiện, nhắm lại mở mắt, cuối cùng mới thấp giọng nói:
-
Thần
tử cùng Hoàng Hậu có thể trung thành với Hoàng đế, nhưng cũng có thể tính kế với
Hoàng đế.
Đoạn, Hoàng Thượng lại im lặng quan sát tôi
một hồi, cuối cùng mắt phượng thoáng qua một tia lạnh lẽo, Người lãnh đạm hỏi:
-
Vân
Nga, Nàng đã bao giờ từng tính kế Trẫm chưa?
Sắc mặt tôi trắng bệch, môi mấp máy không
nói nên lời.
Hoàng Thượng khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt
mang theo mấy phần mệt mỏi quay bước về ngự án, lại trầm mặc thốt ra mấy lời:
-
Trẫm
nói đùa thôi! Nàng lui xuống trước đi!
Người không nói thêm gì nữa. Tôi ngẩng ra
nhìn bóng lưng cao gầy đơn bạc của Người, chợt phát hiện dù đã qua biết bao
nhiêu năm, tôi vĩnh viễn vẫn không thể hiểu rõ được tâm tư người trước mặt.
-Hết
chương 35-
1 chữ cho anh “ĐÁNG”
Trả lờiXóaBiết vậy sao còn cố ép.