Lưỡng triều hoàng hậu chương 8
Chương 8
Nga, Hoàn bày kế định Tam Đái. Suối ôn tuyền có người tỏ
tình
************************************
Sông Lô chiều thu nước xanh biên biếc,
mặt nước lăn tăn từng con sóng nhỏ, từng cơn gió thổi qua làm mái tóc tôi tung
bay. Bầu trời xanh thẫm cao vời vợi, tôi thả hồn theo sóng nước mây trời, thi
thoảng khẽ siết chặt vạt áo hy vọng phần nào dịu bớt cái se lạnh từ những cơn
gió heo may.
Chỉ mới bốn năm tháng trước, tôi còn
đang sống cuộc đời vô ưu vô lo bên giảng đường đại học. Ấy vậy mà giờ đây tất
cả chỉ còn là những hồi ức ngọt ngào. Đôi khi tôi không phân biệt được đâu là
thực đâu là mộng. Tất cả những gì đang diễn ra trước mắt tôi là một giấc mộng, hay
cuộc sống trước đây của tôi mới là một giấc mộng?
Bất chợt đôi vai cảm nhận được sức
nặng, một chiếc áo choàng dày được quấn quanh người tôi. Chiếc trường bào đỏ
thẫm, hơi ấm từ chủ nhân của nó vẫn còn đọng lại, mùi trầm hương vẫn còn thoang
thoảng. Cảm giác thật dễ chịu. Lê Hoàn từ từ ngồi xuống bên cạnh tôi, anh nhẹ
giọng:
-
Cẩn
thận cảm lạnh đấy!
Tôi gật đầu:
-
Đa
tạ Tướng quân.
Lê Hoàn lại dịu dàng hỏi:
-
Cô
đang nghĩ gì đấy?
Tôi chỉ khẽ thở dài đáp:
-
Nhớ
nhà thôi.
Lê Hoàn bình thản nhìn sâu vào đôi mắt tôi nói:
-
Sau
này Lê tộc sẽ là nhà cô.
Tôi nhìn chàng trai trước mặt, lòng bỗng ngập tràn cảm giác ấm
áp. Gặp được anh trong không gian này thời gian này quả thật chính là niềm may
mắn lớn nhất của đời tôi.
-
Tướng
quân, khi tôi
gặp nạn, điều cuối cùng tôi nhớ được là ngũ tinh xuất hiện giữa ban ngày. Có thể tai
nạn của tôi
có liên quan đến thiên tượng này, ngài có thể giúp tôi dò la một chút tin tức được không?
Lê Hoàn trầm ngâm một lát rồi đáp:
-
Quả
thật hôm ấy khi bọn ta hành quân ngang qua Trường Châu cũng nhìn thấy ngũ tinh
xuất thế. Ta có quen một vị cao tăng, ngài ấy trên thông thiên văn dưới tường
địa lý, có lẽ ngài ấy đã từng nghe qua về điềm lạ này, không chừng có thể giúp cô.
Ta sẽ viết thư mở lời với ngài ấy trước để nhờ ngài ấy giúp đỡ, sau đó cô có
thể trực tiếp gửi thư cho ngài ấy.
Tôi không giấu được niềm cảm kích, liền đáp:
-
Tướng
quân, thật đa tạ ngài.
-
Không
cần khách sáo.
Lê Hoàn nhoẻn miệng cười rồi lại nhìn xa xăm về phía bờ bên
kia. Tôi biết anh đang suy nghĩ về cuộc chiến kế tiếp. Bên kia sông Lô chính là
địa phận Tam Đái. Lê Quân hạ trại trên gờ đất cao cách bờ bên này sông chừng
khoảng một trăm mét, toàn quân trên dưới đã sẵn sàng vượt sông chiếm đất. Tôi lên
tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:
-
Tướng
quân, Nguyễn Khoan cát cứ ở Tam Đái cũng đã hai mươi năm. Dù gì ông ta cũng có
công khai khẩn phát triển vùng đất Tam Đái, đem lại cuộc sống thái bình cho bách
tính. Nếu chúng ta có thể hòa hoãn chiêu hàng Nguyễn Khoan thì vẫn tốt hơn. Còn
nếu nhất quyết dụng binh, chỉ sợ ông ta liều chết chống trả, hai bên ngọc đá
đều tan.
Lê Hoàn gật đầu nói:
-
Ta
hiểu. Trước khi xuất quân, ta đã cho sứ giả đến gửi thư chiêu hàng nhưng hắn đã
từ chối.
Tôi suy nghĩ một hồi, lại đáp:
-
Thủ
cấp của Nguyễn Khắc có lẽ hữu dụng đấy.
Nguyễn Khắc chính là đại tướng dưới
trướng của Nguyễn Siêu. Ba ngày trước ông ta theo lệnh Nguyễn Siêu tấn công Lê Quân
tại cửa ngõ Phong Châu và Giao Châu, nhưng lại rơi vào trận địa mai phục của Lê
Hoàn ở hẻm núi Thạch Bàn Sơn và Nhị Môn Sơn mà bỏ mạng. Sở dĩ Nguyễn Siêu tấn
công Lê Hoàn bởi vì hai nguyên nhân. Thứ nhất là muốn nhân lúc Lê quân vừa mệt
mỏi sau các đợt công thành ở Hồi Hồ, Bạch Hạc mà đánh một trận cướp trọn Phong
Châu. Thứ hai chính là muốn cứu viện cho em trai ruột của mình, chính là Nguyễn
Khoan, ngăn chặn thế lực Lê Hoàn bành trướng quá lớn sang mạn bắc Giao Châu.
Nhưng lão ta không thể ngờ được Lê Hoàn sớm đã có trù tính, giăng sẵn cái bẫy ở
Thạch Bàn Sơn và Nhị Môn Sơn, tiêu diệt hoàn toàn gần ba vạn quân của lão. Tôi
nói thủ cấp của Nguyễn Khắc hữu dụng là do đạo lý “giết gà dọa khỉ”. Cái đầu
của Nguyễn Khắc vừa có thể làm giảm nhuệ khí của quân Nguyễn Khoan vừa có thể
nói cho Nguyễn Khoan biết viện quân của ông ta đã bị tiêu diệt rồi. Ông ta
trước sau đều không còn đường lui.
Nhưng Lê Hoàn chỉ lắc đầu đáp:
-
E
rằng chỉ một cái đầu của Nguyễn Khắc vẫn còn chưa đủ!
Tôi cảm thấy khó hiểu, liền lại hỏi anh:
-
Vậy
ý của ngài là gì?
Lê Hoàn trầm giọng nói:
-
Gò
Đồng Đậu.
-
Gò
Đồng Đậu?
Tôi hỏi lại. Lê Hoàn gật đầu, ánh mắt sắc bén đáp:
-
Tất
cả quân lương của Nguyễn Khoan đều được cất trữ ở nơi đó. Khuya nay không trăng
là thời cơ tốt, quân ta sẽ bí mật tập kích đồn Đồng Đậu, hỏa thiêu toàn bộ quân
lương của địch.
Nghe vậy, tôi cũng đoán được phần nào kế sách của Lê Hoàn,
bèn hỏi lại anh:
-
Chúng
ta sẽ giả vờ tấn công thủ phủ của Nguyễn Khoan ở Thành Biện Sơn, nhưng thật
chất là tập kích đồn Đồng Đậu đúng không?
Lê Hoàn mỉm cười hài lòng đáp:
-
Không
sai!
Lê Hoàn quả là cơ trí. Gò Đồng Đậu
cộng thêm thủ cấp của Nguyễn Khắc đúng là đủ để ép Nguyễn Khoan phải đầu hàng.
Khuya hôm ấy, Lê Hoàn y theo kế
hoạch, một mặt cho một Đạo quân hư trương thanh thế, giả tấn công Biện Sơn
Thành, một mặt tự mình dẫn một Đạo quân đi đường vòng tập kích đồn Đồng Đậu,
đốt sạch kho lương của địch, chiếm trọn toàn đồn. Rạng sáng khi Nguyễn Khoan
hay tin đồn lương thất thủ thì cũng không thể kịp đến ứng cứu. Lúc này lại nhận
được thư chiêu hàng lần hai của Lê Hoàn cùng thủ cấp của Nguyễn Khắc, ông ta
không còn cách nào đành phải chấp nhận chiếu thư chiêu hàng. Lê Hoàn tha chết
cho Nguyễn Khoan, nhưng lệnh cho ông ta xuống tóc đi tu ở làng Vĩnh Mỗ Thành Biện
Sơn. Lê Hoàn không tốn một binh một tốt thuận lợi tiếp quản toàn vùng Tam Đái.
Tin tức chiến thắng vang dội của Lê Hoàn cũng như Đinh Bộ Lĩnh khiến các sứ
quân khác cũng bắt đầu ra tay hành động. Ở mạn đông Giao Châu, hai hào trưởng
đất Siêu Loại[1] và
Tế Giang[2]
là Lý Khuê và Lã Đường đang giao tranh triền miên để chiếm thành mở đất. Trong
khi đó ở mạn tây Giao Châu, Ngô Nhật Khánh ở Đường Lâm và Đỗ Cảnh Thạc ở Đỗ
Động Giang đã kết liên minh. Điều này càng làm cho kế hoạch tấn công Đỗ Động
Giang của Lê Hoàn thêm phần khó khăn. Thêm vào đó trời cũng đã sắp vào đông,
không phù hợp để hành quân đường dài. Vì vậy sau khi ổn định tình hình tại Tam
Đái, Lê Hoàn rút lực lượng chính về Phong Châu chờ sang xuân sẽ tiến công Đỗ
Động Giang.
*************************************************
Mùa đông năm nay đặc biệt khắc
nghiệt. Cả tháng nay tôi đều ở trong thành Tam Giang Bạch Hạc, được sắp xếp cho
một căn phòng riêng gần thư phòng của Lê Hoàn. Trong phòng lúc nào cũng đốt bếp
than sưởi ấm, còn được sắm sửa đầy đủ áo bông, găng tay và mũ lông. Đãi ngộ này
không phải ai cũng có nhưng thật sự tôi vẫn không thể chịu nổi cái rét buốt
thấu xương cùng khí hậu khô khốc nơi phương Bắc. Mỗi cơn gió bấc thổi qua, mũi tôi
như đông cứng lại, đầu ngón tay cũng tê buốt vì lạnh. Thành phố mà tôi sinh
sống ở thời hiện đại vốn khí hậu nắng nóng quanh năm, đây là lần đầu tiên tôi
chân thật cảm nhận được cái rét của phương Bắc.
Lê Hoàn thấy tôi chịu lạnh kém như
thế thì vô cùng ngạc nhiên, anh cho rằng tôi không nên suốt ngày trốn trong
phòng như thế, bèn kéo tôi đi học cưỡi ngựa. Tôi cực lực phản đối. Ai lại đi
học cưỡi ngựa giữa trời đông rét buốt thế này? Tôi biết thời gian này đình
chiến, Lê Hoàn tương đối rãnh rỗi, nhưng anh cũng không nên lôi tôi ra chịu
trận như thế. Lê Hoàn lại hứa hẹn nếu tôi có thể cưỡi ngựa thuần thục, anh sẽ
đưa tôi đến suối nước nóng tránh rét. Vừa khéo tôi cũng muốn được đi du sơn
ngoạn thủy nên đành chấp nhận lời đề nghị của anh.
Không giống như Lê Viễn, Lê Hoàn dạy
tôi học rất bài bản. Chỉ trong một ngày anh đã giúp tôi học cách ngồi vững trên
lưng ngựa và có thể thành thục lỏng cương hay ghìm cương. Buổi học hôm nay, Lê
Hoàn lại dắt một con ngựa khác đến trước mặt tôi, anh nói:
-
Đây
là con ngựa non tôi chọn riêng cho cô, nó rất thuần tính. Tôi cưỡi ngựa mẹ, nó
sẽ tự khắc đi theo.
Tôi thầm than khổ trong lòng. Lần
trước không phải Lê Viễn cũng nói với tôi ngựa của cậu ấy rất thuần tính đó
sao? Kết quả rốt cuộc không phải cũng hại tôi suýt mất mạng đó sao?
Tôi cập rập trèo lên lưng ngựa non, Lê
Hoàn cũng tung mình nhảy lên ngựa mẹ. Đoạn, anh thúc ngựa chầm chậm đi phía
trước, vừa đi vừa bảo:
-
Không
cần nóng vội, hôm nay chỉ cần làm quen với ngựa, ruổi bước thong thả là được
rồi.
Lê Hoàn đối với tôi lúc nào cũng vô cùng kiên nhẫn, dù là
dạy tôi mặt chữ hay dạy tôi cưỡi ngựa, anh đều thật dụng tâm. Anh tận tình nhắc
nhở những sai sót của tôi. Dưới sự hướng dẫn của anh, sau một hai canh giờ tôi
đã có thể tự mình ruổi ngựa đi từ từ được. Những ngày sau đó, Lê Hoàn đều đưa tôi
ra ngoại thành tập cưỡi ngựa, tôi quả thật tiến bộ rất nhanh, chẳng bao lâu đã
có thể phóng ngựa chạy những bước ngắn theo sau anh.
-
Tướng
quân, tôi cưỡi ngựa được rồi này. Những gì
ngài đã nói với tôi, phải giữ lời nha.
Lê Hoàn cười thật sảng khoái đáp:
-
Được!
Đã lâu rồi tôi mới thấy Lê Hoàn cười
vui vẻ thoải mái đến như thế. Lòng tôi chỉ mong ước những thời khắc thanh bình tươi
đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi.
Một tuần sau, Lê Hoàn sắp xếp công
vụ, y theo lời hứa đưa tôi đi suối nước nóng chơi. Ngoài tôi ra thì Lê Hoàn chỉ
dẫn theo bốn hộ vệ phòng thân. Anh nói tôi cưỡi ngựa vẫn chưa thành thục, không
thể một mình một ngựa đi đường dài, nên anh đặc biệt chuẩn bị một cỗ xe ngựa
cho tôi ngồi riêng. Đây quả thật là lần đầu tiên tôi được ngồi xe ngựa, còn
được đi chơi xa nên trong lòng tôi vô cùng háo hức. Từ Thành Tam Giang, bọn tôi
đi chừng hơn hai mươi dặm về phía tây sông Đà là đến khu vực suối nước nóng.
Khi Lê Hoàn dắt tôi đi xuyên qua con
đường dốc quanh co nhỏ hẹp đến khu vực suối nước nóng, tôi mới biết suối nước
nóng anh nói không phải là một ngọn suối cụ thể nào cả mà là cả một hệ thống
thác suối rộng lớn, nhiều mạch nước khoáng đan xen giữa một vùng thung lũng cây
cối xanh rì. Khung cảnh núi đồi xung quanh vừa hoang sơ, hùng vĩ vừa yên bình,
kỳ ảo. Xa xa dãy Tản Viên như đôi cánh tay ôm trọn lấy mạch suối, hơi nước tỏa
ra như sương như khói càng làm nơi này đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh. Dù mùa
đông nhưng nước suối vẫn đầy ắp và trong vắt. Tôi đưa tay chạm vào dòng nước,
đầu ngón tay liền cảm nhận được sự ấm áp và thư thái đến thần kỳ.
Tôi không cầm lòng được mà chạy khắp
nơi ngắm cảnh, làm Lê Hoàn phải lên tiếng nhắc nhở:
-
Cẩn
thận trượt chân đấy!
Tôi reo lên:
-
Tướng
quân, ngài đến đây mà xem, ngọn suối nhỏ này thật lạ nha, nước có màu ngũ sắc
nè!
Lê Hoàn chỉ điềm đạm đáp:
-
Do
đá cuội dưới lòng suối thôi.
Tôi lại la lên:
-
Tướng
quân, ngài đến đây mà xem, dưới mấy hốc đá có mấy ụ nước hình xoắn ốc nè! Lạ
quá ha! Tướng quân, ngài nghĩ nước ở đây có luộc trứng được không? Ai da, tôi nên đem theo trứng mới đúng! Sao
ngài không nhắc tôi?
Lê Hoàn chỉ ung dung đứng ngắm tôi chạy hết chỗ này đến chỗ
kia đùa nghịch. Đột nhiên tôi sực nhớ ra một vấn đề hết sức quan trọng. Nơi này
hoàn toàn hoang vắng, không có hành cung như trên phim truyền hình, lại càng
không có nhà nghỉ hay khách sạn gì như thời hiện đại. Lê Hoàn cứ đứng ở đó thì làm
sao tôi tắm suối nước nóng được đây? Tôi đành nhìn anh, cắn cắn môi nói:
-
Tướng
quân, tôi muốn tắm suối.
-
Tự
nhiên!
Lê Hoàn bình thản đáp. Tôi nhăn mặt:
-
Ngài
không rời đi, sao tôi có thể tắm được?
Lê Hoàn lại cười tủm tỉm:
-
Ồ,
thật xin lỗi, cô theo ta lâu vậy tồi, ta còn tưởng cô là một chân thư đồng thực
thụ nữa chứ, quên mất cô cũng là nữ nhân.
Lê Hoàn thực làm tôi tức chết mất! Bổn cô nương đây không
phải đại mỹ nhân thì ít nhiều gì cũng là một tiểu mỹ nhân. Sao anh ta dám nói
quên mất tôi là nữ nhân chứ? Tôi lườm lườm liếc liếc Lê Hoàn mấy cái. Anh tỏ vẻ
hối lỗi liền dẫn tôi đi vào một mạch khoáng nhỏ nằm sâu mấy chục mét bên trong.
Nước ở đây không sâu lắm, lại trong vắt, bên trên còn có ngọn thác nhỏ, nước
róc rách đổ xuống, khung cảnh vô cùng thơ mộng. Đoạn, Lê Hoàn chặt hai ba ngọn
trúc, cắm xuống khe đá rồi vắt trường bào của mình lên tạo thanh một bức bình
phong che chắn cho tôi.
-
Cô
cứ ở đây tự nhiên. Ta quay trở lại phía bên ngoài đợi.
Lê Hoàn toan rời đi, đột nhiên dừng lại ngẫm nghĩ gì đó rồi
lại hỏi tôi:
-
Cô
chắc không ngốc đến mức vừa tắm suối vừa ngủ quên rồi chết đuối chứ hả?
A a a! Cái tên này làm tôi tức chết mất thôi! Tôi cực lực
dùng sức đẩy anh đi, vừa đẩy vừa nói:
-
Không
cần ngài bận tâm. Bổn cô nương đây tự lo thân được!
Bóng Lê Hoàn khuất xa rồi mà tôi vẫn
còn cảm thấy chưa yên tâm, chốc chốc lại dòm chừng về phía anh rời đi. Trong
phim “Thập diện mai phục”, không phải Tùy Phong cũng trộm nhìn Tiểu Muội tắm đó
sao? Nghĩ nghĩ một hồi tôi lại lắc lắc đầu. Bỏ, bỏ! Tùy Phong là lãng tử, Lê
Hoàn là quân tử. Lý Thiên Nga, sao mày có thể so sánh Lê Hoàn với Tùy Phong được
chứ?
Tôi từ từ trút bỏ y phục bước xuống
lòng suối, ngả lưng trên vách đá, nhắm mắt ngưng thần. Cảm giác được ngâm mình
trong suối nước nóng thật nhẹ nhõm, từng làn da thớ thịt đều được thư giãn, cả
người cũng trở nên mềm mại. Hơi nước tỏa ra làm mặt tôi đỏ hồng, tự nhiên cũng
có chút phong tình. Tôi đắm mình trong không gian mờ ảo giữa dòng chảy vô tận
của thời gian. Những phiền muộn thời cuộc, lo sợ chiến loạn, suy tính đường về
của tôi, tất thảy đều bị xua tan đi, chỉ còn mình tôi hòa cùng thiên nhiên kỳ
vĩ.
Khi tôi trở lên bờ mặc y phục chỉnh
tề có lẽ cũng đã chừng một canh giờ trôi qua. Tôi men theo đường cũ tìm về chỗ
Lê Hoàn. Lúc này, Lê Hoàn đang luyện kiếm bên bờ suối. Bước chân anh nhanh
nhẹn, kiếm pháp thuần thục, chiêu thức sắc bén, ánh mắt tinh anh. Tôi đứng ngây
ngốc nhìn anh, bản thân tôi đã thấy anh luyện kiếm không biết bao nhiêu lần,
nhưng lần nào cũng bị mê hoặc bởi cái khí khái bất phàm ấy.
Vừa thoáng thấy bóng tôi, Lê Hoàn
thu kiếm thong thả bước về phía tôi. Mặt Lê Hoàn cũng hơi đỏ, ánh mắt cũng nhu
hòa hơn ngày thường. Một vài giọt mồ hôi đọng hai bên thái dương anh, có lẽ do anh
mới luyện kiếm xong mà cũng có thể do anh vừa ngâm mình trong suối nóng. Trái
tim tôi bỗng nhiên đập nhanh bất thường, toàn thân căng thẳng, bước chân tự
nhiên loạng choạng liền vấp một cái suýt ngã.
Lê Hoàn vội bước gấp lên đỡ tôi, đôi
cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi, hai thân người bọn tôi bỗng chốc áp sát vào
nhau. Ở khoảng cách gần như thế tôi ngạc nhiên khi nghe thấy tim Lê Hoàn đập
còn nhanh hơn cả tim của tôi! Tôi mở to mắt nhìn Lê Hoàn, hơi thở bất giác trở
nên gấp gáp, còn chưa kịp suy nghĩ thì Lê Hoàn đã đặt lên môi tôi một nụ hôn
mãnh liệt. Tôi muốn giãy ra nhưng không sao thoát được vòng tay mạnh mẽ của Lê
Hoàn, anh không cho tôi cơ hội từ chối, đôi môi anh mơn trớn khắp đôi môi tôi.
Toàn thân tôi trở nên vô lực, tứ chi mềm nhũn, vô thức tựa vào anh, vô thức đáp
ứng anh. Khi đôi môi tôi vẫn còn vương vấn cảm xúc mềm mại ngây dại, hai cánh
tay Lê Hoàn từ từ rời vòng eo tôi, hai bàn tay đưa lên ôm trọn lấy gương mặt tôi,
bọn tôi trán kề trán, mặt đối mặt. Tôi thấy trong ánh mắt Lê Hoàn là cả biển
sóng tình dạt dào, giọng anh vô cùng dịu dàng:
-
Ta
thích nàng!
Tất cả diễn ra quá nhanh, quá bất
ngờ. Đầu óc tôi vẫn cứ mơ mơ hồ hồ, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tôi
vụt tránh khỏi vòng tay anh, kích động xoay người chạy vội ra khỏi con đường
nhỏ. Tôi nghe tiếng bước chân Lê Hoàn đuổi theo, nghe giọng anh khẩn trương gọi
tên tôi. Nhưng tôi mặc kệ, cứ chạy mãi chạy mãi đến khi nhìn thấy cỗ xe ngựa và
toán hộ binh thì tôi leo luôn lên xe ngựa, rũ màn che kín bên trong xe.
Yên vị trên xe rồi mà tim tôi vẫn còn
đập loạn xạ, tôi phải đưa tay ôm lấy lồng ngực để đảm bảo tim tôi sẽ không nhảy
luôn ra ngoài. Tôi nghe loáng thoáng Lê Hoàn nói gì đó với các hộ binh, lại một
loạt tiếng động truyền đến. Lát sau, xe ngựa của tôi chuyển động, rồi tất cả
người ngựa cùng lên đường trở về.
Vừa rồi là sao? Lê Hoàn, anh ta bỡn
cợt tôi sao? Anh nói anh thích tôi sao? “A a a…” Tôi khẽ rên rỉ. Nụ hôn đầu
tiên của tôi! Chưa được sự cho phép của tôi? Sao anh dám? “A a a…”
Tôi hết ngồi rồi nằm trên ghế, rồi
lại lăn từ trên ghế xuống sàn xe! “A a a…”. Tôi rốt cuộc bị làm sao thế này?
Sao tôi có thể cũng hôn lại anh ta?
-
A
a a… Phải làm sao đây?
Tôi lại rên rỉ. Tôi không ngừng rên
rỉ. Xấu hổ quá đi thôi!
Bất chợt rèm cửa sổ xe ngựa bị vén
lên, tôi ngước mắt nhìn lên liền thấy một hộ binh đang cưỡi ngựa sát bên xe
ngựa của tôi. Cậu kề sát bên cửa sổ, nói vọng vào trong xe:
-
Dương
thư đồng, Tướng quân nói nếu cậu còn làm ồn nữa, thì Tướng quân sẽ đích thân
vào bên trong xe xem cậu bị làm sao đó!
Tôi yếu ớt đáp:
-
Vâng.
Mặt tôi xanh lét, lại lồm cồm bò từ sàn
xe leo lên ghế, ngoan ngoãn ngồi im thin thít. Rèm cửa được thả xuống rồi mà tôi
vẫn ngồi im như tượng suốt hơn hai mươi dặm đường từ suối nước nóng về lại Thành
Tam Giang.
Ngay khi bọn tôi về đến thành thì
nhận được tin cấp báo Đinh Bộ Lĩnh bất chấp trời đông khắc nghiệt, phái mười
vạn tinh binh do đại tướng Nguyễn Bồ thống lĩnh tấn công Tây Phù Liệt. Mà
Nguyễn Siêu vốn đã có sự chuẩn bị từ trước, ngày đêm đào hào đắp lũy phòng bị,
lại đích thân chỉ huy, cùng ba quân chống trả quyết liệt. Đại quân của Đinh Bộ
Lĩnh thất bại thảm hại, thương vong quá nửa. Bốn vị đại tướng là Nguyễn Bồ,
Nguyễn Phục, Đinh Thiết và Cao Sơn đều tử trận. Có thể nói đây là tổn thất lớn
nhất của Đinh Quân từ trước đến nay.
Nhưng có điều tôi không thể ngờ rằng
thất bại lần này của Đinh Quân lại mở ra một liên minh mới làm thay đổi hoàn
toàn cuộc đời tôi, đập tan những mộng ước đẹp đẽ nhất tuổi xuân của tôi…
-Hết chương 8-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét