Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2021

Lưỡng triều hoàng hậu Chương 27

 

Lưỡng triều hoàng hậu chương 27

Chương 27

Liên hôn hai tộc, Vân Nga ra ba điều kiện

********************************************

Đầu thật đau quá, mí mắt sao lại nặng đến thế này? Cả người rốt cuộc là cảm thấy nóng hay lạnh? Tại sao lại không thể nhấc mình lên nổi? Chàng trai áo trắng đang ân cần giúp tôi uống thuốc là ai? Trịnh Tú sao? Sao có chút không giống? Người nọ vừa nhẹ nhàng đắp một chiếc khăn mát lạnh lên trán tôi. Người nọ lại dịu dàng giúp tôi phủ kín chăn đến tận cổ. Cảm giác thật tốt. Hình như người nọ vẫn chưa chịu rời đi, vẫn ngồi nơi chân giường nhìn tôi…Những cơn mê man lại chập chờn kéo đến…khi tỉnh khi mê vẫn thủy chung một bóng hình áo trắng kiên nhẫn đợi chờ …

        - Dương cô nương! Dương cô nương!

Tôi từ từ mở mắt ra, một gương mặt trái xoan bầu bĩnh đang nở nụ cười rạng rỡ trước mặt tôi. Tôi mở miệng nghi hoặc hỏi:

        - Thanh Thanh?

Thanh Thanh gật gật đầu, sắc mặt không giấu vẻ vui mừng nói:

        - Tốt quá rồi! Cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại rồi!

Nói rồi, Thanh Thanh nhanh tay đỡ tôi tựa lưng vào thành giường. Vẫn còn cảm thấy rất choáng đầu, tôi vừa xoa xoa thái dương vừa hỏi Thanh Thanh:

    - Ta ngủ bao lâu rồi?

Thanh Thanh liền nói:

        - Cô hôn mê đến tận ba ngày ba đêm rồi đấy! Cô biết không? Những ngày này người chăm sóc cô đều là…

Tôi giật mình, không đợi em ấy nói hết câu, tôi lập tức dùng hết sức lực toàn thân ngồi bật dậy:

        - Ta phải đi gặp Đinh Sứ Quân!

Thanh Thanh vừa luống cuống đỡ lấy tôi vừa nói:

        - Cô còn đang rất yếu mà! Có gì để sau hẵng nói!

Tôi kiên quyết giục:

        - Em mau giúp ta thay y phục! Ta nhất định phải đi gặp Đinh Sứ Quân!

Thanh Thanh hoảng hốt nói:

        - Dương cô nương, vậy thì đợi đến tối đã. Hiện giờ Chúa công đang đi tuần sát ở lầu Thành Nam. Dù sao cấm túc của cô nương cũng đã được giải trừ. Cô nương kiên nhẫn đợi một chút. Đến tối Chúa công nhất định sẽ lại đến thăm cô nương!

Tôi gạt tay em ấy ra, kiên quyết nói:

        - Em không giúp ta, ta tự mình đi!

Cuối cùng Thanh Thanh vẫn phải bất đắc dĩ giúp tôi thay đổi xiêm y và sắp xếp một cỗ xe ngựa theo tôi đến lầu Thành Nam.

Trong những ngày khi tỉnh khi mê trên giường, ấy vậy mà tôi lại suy nghĩ rất nhiều điều. Sự xuất hiện của tôi liệu có phải là một nhân tố đẩy Lê Hoàn đến bước đường ngày hôm nay? Nếu không phải Đinh Bộ Lĩnh lấy tôi ra uy hiếp, Lê Hoàn cũng không phải nhẫn nhịn, dè chừng Đinh Bộ Lĩnh trăm đường! Nếu không phải tôi chủ đích tấn công Trường Châu, Ái Châu cũng sẽ không thất thủ nhanh đến vậy! Nếu không phải tôi giúp Đinh Bộ Lĩnh chiêu hàng Đường Lâm, cũng không đến mức hại đoàn quân lương của Lê Quân ở Tây Phù Liệt bị Ngô Nhật Khánh chặn đánh. Có lẽ tất cả đều là lỗi của tôi… Đều là lỗi của tôi…

Từ trên đỉnh lầu Thành Nam, trông xa xa một mảng non xanh nước biếc, cũng không bởi một cơn mưa phùn phất qua mà giảm đi vẻ tú lệ. Đinh Bộ Lĩnh đang cùng một vài vị tướng thương lượng việc quân. Khi nhìn thấy tôi xuất hiện trên thành lầu, Đinh Bộ Lĩnh vô cùng ngạc nhiên, anh lập tức phất tay cho chúng tướng lui xuống rồi nhanh chóng bước gấp đến trước mặt tôi, tháo áo choàng khoác lên vai tôi, anh nói:

        - Sao Dương cô nương lại lên đây? Cô còn đang cảm nhiễm phong hàn. Ta đưa cô về!

Tôi vô thức lui lại một bước, muốn từ chối áo choàng của Đinh Bộ Lĩnh, nhưng đến cuối cùng vẫn bị thái độ cứng rắn của anh làm cho bối rối mà đành từ bỏ ý định.

Đinh Bộ Lĩnh khẽ thở dài nói:

        - Dương cô nương đối với bọn Trịnh Tú, Lưu Cơ, thậm chí cái tên Lê Viễn kia đều sảng khoái kết giao. Vì sao chỉ riêng với ta lại luôn giữ thái độ cẩn trọng, đề phòng đến vậy?

Tôi ngước nhìn người đàn ông mắt ngọc mày ngài, cao quý thanh tao trước mặt. Xưa nay lòng dạ đế quân đều sâu tựa bể. Sao tôi có thể không cẩn trọng, đi một bước lại tính một bước?

Đinh Bộ Lĩnh lại trầm giọng nói:

        - Những gì Trịnh Tú có thể giúp cô, đương nhiên ta càng có thể giúp cô. Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác người cô tìm đến cầu viện lại luôn là Trịnh Tú?

Bởi vì sao ư? Bởi vì người đẩy tôi đến bước đường ngày hôm nay không phải là ngài sao?

Tôi cố nén xúc động nói:

        - Đinh Sứ Quân, lần này tôi đến đây là muốn thỉnh cầu ngài!

Tôi hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói tiếp:

        - Thỉnh cầu ngài thả Lê Viễn và ba trăm tộc nhân Lê tộc!

Đinh Bộ Lĩnh nhìn thẳng vào mắt tôi, thấp giọng hỏi:

    - Tù binh chiến tranh, nào dễ dàng thả như vậy?

Tôi ngước mắt nhìn anh ta, chậm rãi đáp:

        - Tôi đã khuyên Lê Viễn thuyết phục Lê Hoàn quy hàng Hoa Lư. Ngài hãy thả cho cậu ấy đi gặp Lê Hoàn. Thiên hạ hiện nay ngài đã nắm tám phần. Lê Hoàn cũng có uy vọng rất lớn trong bách tính, chỉ cần Lê Hoàn đồng ý ủng hộ ngài, ngài nhất định sẽ thuận lợi xưng đế!

Đinh Bộ Lĩnh lại bình thản hỏi:

        - Cô không sợ ta sẽ nhân cơ hội Lê Quân thất thế, phát binh thảo phạt Lê Hoàn à?

Tôi bình tĩnh đáp:

        - Sẽ không. Thứ nhất, như tôi đã nói, ngài cần sự ủng hộ của Lê Hoàn để lấy được lòng dân Ái Châu, Diễn Châu. Thứ hai, trước bàn dân thiên hạ, hai nhà Đinh Lê kết liên minh cùng đánh Nguyễn Siêu. Nếu sau khi dẹp xong Nguyễn Siêu, ngài trở mặt với Lê Hoàn, thiên hạ cũng sẽ cười chê sau lưng ngài. Thứ ba, tôi biết ngài thực sự quý trọng tài năng của Lê Hoàn. Lê Hoàn mới đích thực là đệ nhất mãnh tướng toàn Tĩnh Hải Quân.

Đinh Bộ Lĩnh lại nở nụ cười như có như không nói:

        - Được. Cứ cho là đúng như lời cô nương nói. Cô lấy gì đảm bảo sau khi ta thả Lê Viễn cùng ba trăm tộc nhân Lê Tộc, Lê Hoàn nhất định sẽ thuận theo mà quy hàng?

Tôi nhất thời có chút do dự, cuối cùng nhỏ giọng nói:

        - Tôi nhất đinh sẽ có cách thuyết phục Lê Hoàn, chàng sẽ nghe tôi.

Đinh Bộ Lĩnh nhìn tôi hồi lâu, đoạn dứt khoát đáp:

        - Ta muốn liên hôn với Lê Tộc.

        - Ngài nói sao?

Tôi sửng sốt kinh hô. Đinh Bộ Lĩnh chỉ lạnh nhạt đáp:

        - Chỉ có liên hôn mới vĩnh viễn gắn kết lợi ích hai gia tộc. Mới đảm bảo Lê Hoàn sẽ vĩnh viễn không phản lại ta.

Tôi ngẩng nhìn người trước mặt. Đôi mắt phượng đẹp dài vẫn chăm chú quan sát biểu tình trên gương mặt tôi. Tôi thậm chí có thể thấy được hình bóng của chính mình phản chiếu nơi đáy mắt sâu thăm thẳm ấy. Tôi rũ mắt, cố lảng tránh ánh mắt anh ta, lại thấp giọng đáp:

        - Được, Lê Tộc sẽ chọn ra một nữ nhân tới tuổi cập kê gả cho ngài.

Đinh Bộ Lĩnh chậm rãi nói:

        - Nàng cũng là người Lê Tộc!

Lòng tôi bỗng chốc ngập tràn một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cố gắng đè nén những bất an trong lòng, tôi lại hỏi:

        - Ngài có ý gì?

Đinh Bộ Lĩnh vẫn không rời mắt khỏi tôi, từng chữ từng chữ thốt ra:

        - Người ta muốn lấy là nàng. Trừ nàng ra, ai ta cũng không cần. Không phải nàng thì không được.

Tôi phẫn hận nhìn Đinh Bộ Lĩnh, lớn tiếng đáp:

        - Đinh Bộ Lĩnh! Ngài biết rõ tôi và Lê Hoàn lưỡng tình tương duyệt! Trong lòng tôi ngoài Lê Hoàn ra thì không thể dung nạp được bất cứ ai. Sao ngài còn phải bức ép bọn tôi đến mức này?

Sắc mặt Đinh Bộ Lĩnh thoáng biến động. Lần đầu tiên tôi thấy được trong ánh mắt luôn cao ngạo ấy xuất hiện cảm giác mất mát. Anh ta siết chặt lấy cánh tay tôi, cũng lớn tiếng nói:

        - Dương Vân Nga! Ta cũng nói lại một lần cho nàng rõ. Trừ nàng ra, ai ta cũng không cần. Không phải nàng thì không được!

Tôi giằng mạnh cánh tay mình ra khỏi tay Đinh Bộ Lĩnh, cả người chấn động, cơ hồ đứng không vững. Anh ta lại kiên quyết nói:

        - Nếu nàng không đồng ý, liên minh hai nhà Đinh Lê coi như chấm dứt. Lần gặp mặt kế tiếp của ta và Lê Hoàn sẽ là trên chiến trường! Kẻ thắng là vua, kẻ thua là giặc.

Tôi lặng nhìn người trước mặt. Cơn mưa lất phất càng làm toát lên vẻ tuấn mỹ của anh ta. Anh ta lúc nào cũng thế. Tâm cơ cao thâm đến mức áp bức người khác, tất cả mọi tính toán của tôi anh đều nhìn thấu, tất thảy mọi người đều là những quân cờ trong tay mặc anh thao túng. Tôi mệt rồi, không thể tiếp tục trụ vững được nữa, không thể tiếp tục đứng giữa hai người bọn họ được nữa. Đế vị, giang sơn, hai người cứ mặc nhiên tranh giành. Tôi không thuộc về nơi này… tôi muốn trở về…

Một vùng non nước mây trời trùng điệp của Hoa Lư như thước phim trôi qua trước mắt tôi. Sự xuất hiện của tôi ở thời đại này đã làm thay đổi tất cả! Đây không phải là nơi tôi nên đến, không phải là nơi tôi thuộc về. Nếu không có sự xuất hiện của tôi, tất cả mọi người cũng sẽ không đến bước đường ngày hôm nay…

Nếu tôi nhảy xuống tường thành, liệu anh ta có chấp nhận một người con gái khác thay thế thân phận của tôi, cùng anh ta hoàn tất cuộc hôn nhân này? Ai biết được chứ? Anh ta thì có thể … Còn Lê Hoàn thì sao? Nếu tôi thật sự đi rồi chàng sẽ như thế nào?

        - Ta sẽ đảm bảo để hắn ta được một đời bình an. Chỉ cần nàng đồng ý ở lại Hoa Lư!

Đinh Bộ Lĩnh chậm rãi cất tiếng. Từng lời thốt ra vững chãi như Thái Sơn, tựa hồ như thể anh cũng đang đánh một ván cược lớn trong đời.

Tôi mỉm cười chua chát, ngẩng nhìn trời cao, lòng đau đớn đến cùng cực.

Đây chính là mệnh sao? Chính là mệnh sao? Tôi không tin Dương Vân Nga nhất định phải gả cho Đinh Bộ Lĩnh! Tôi không tin vào số mệnh! Nhưng tôi còn sự lựa chọn nào khác nữa sao?

Tôi thật sự đã thua rồi. Tôi thua một cách thê thảm quá! Tôi thua mất Ái Châu, thua mất Lê Hoàn, thua mất giấc mộng cả tuổi thanh xuân…

        - Tôi đồng ý với ngài!

Khoảng khắc tai tôi nghe được chính miệng mình vô lực thốt ra câu nói ấy, trái tim tôi gần như chết lặng. Hôm nay, chính tay tôi lại đâm thêm một nhát dao vào tim Lê Hoàn, ép chàng một bước nữa đến đường cùng. Lê Hoàn, chàng có hay chăng sẽ oán tôi, giận tôi?

Sắc mặt Đinh Bộ Lĩnh thoáng có sức sống trở lại. Thế nhưng khóe môi sắp thấp thoáng nụ cười kia lại bị lời nói lạnh lẽo của tôi chặn lại:

        - Nhưng tôi có ba điều kiện!

Đinh Bộ Lĩnh thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói:

    - Được! Nàng nói đi!

        - Thứ nhất, ngài phải lập tức thả Lê Viễn và ba trăm người nhà Lê Tộc.

Đinh Bộ Lĩnh dường như đã dự liệu trước yêu cầu này của tôi, anh ta chỉ gật đầu nói:

        - Ta sẽ thả Lê Viễn ra trước, còn ba trăm người Lê Tộc, đợi sau khi Lê Hoàn chấp nhận chiếu thư quy an, đương nhiên ta sẽ cho người hộ tống bọn họ về lại Ái Châu.

Tôi lại nhìn thẳng vào mắt Đinh Bộ Lĩnh nói:

        - Thứ hai, sau khi ngài đăng đế vị, ngài phải đảm bảo sẽ không làm hại Lê Hoàn và Lê Tộc. Tôi muốn ngài hứa sẽ giao binh quyền cho Lê Hoàn.

Ngày nào Lê Hoàn còn nắm binh quyền trong tay, ngày đó Đinh Bộ Lĩnh nhất định còn phải dè chừng chàng.

Đinh Bộ Lĩnh suy nghĩ một lúc, đoạn anh ta dứt khoác nói:

        - Được, chỉ cần hai nhà liên hôn, ta sẽ đảm bảo Lê Tộc đời đời vinh hoa phú quý. Lê Hoàn là tướng tài, ta sẽ giao cho hắn quản lý binh mã trong thiên hạ.

Hy vọng còn lại đời này của tôi cũng chỉ gói gọn trong một câu nói ấy. Cả đời này của tôi có lẽ cũng chỉ vì một lời hứa ấy mà tiếp tục.

Tôi ngưng thần một hồi, cuối cùng chậm rãi nói:

        - Thứ ba, tôi muốn làm hoàng hậu. Các vị thê thiếp hiện tại của ngài, sau khi ngài đăng đế, ngài sắc phong bọn họ làm nguyên phi cũng được, quý phi cũng được. Nhưng ngôi vị hoàng hậu này nhất định phải là tôi và chỉ một mình tôi.

Trong lịch sử, Đinh Bộ Lĩnh đã từng lập đến năm vị hoàng hậu. Việc này, vẫn khiến một số sử gia đời sau phê bình. Nếu như đã để tôi biết được việc này, thì thà rằng ngay từ đầu tôi yêu cầu anh ta lập một mình tôi làm hoàng hậu, tránh cho những lời dị nghị về sau. Hơn nữa, chỉ khi tôi làm chính cung hoàng hậu, nắm quyền làm chủ hậu cung, tôi mới có đủ khả năng bảo hộ Lê Tộc, bảo hộ Lê Hoàn…

Đinh Bộ Lĩnh ấy vậy mà lại không hề do dự chấp thuận yêu cầu cuối cùng này.

        - Được! Ta đồng ý với nàng!

************************************************

Đinh Bộ Lĩnh tuân thủ lời hứa đầu tiên, thả Lê Viễn. Tháng mười năm Đinh Mão, Lê Viễn cùng Phạm Cự Lang dẫn binh tiếp ứng Tây Phù Liệt. Lê Hoàn “đập nồi dìm thuyền”[1] thống lĩnh Lê Quân liều chết đánh tan lực lượng còn lại của Nguyễn Siêu. Cuối cùng một trong những Sứ Quân lớn mạnh nhất đương thời Nguyễn Siêu cũng tử trận. Lê Quân tiếp quản hơn phân nửa đất Tây Phù Liệt.

Kể từ sau chiến loạn ở Cổ Loa năm Bính Dần 966, cả nước hình thành rõ thế cục mười hai đạo quân cát cứ, sau gần hai năm đến nay thế cục này hoàn toàn bị phá vỡ. Trần Lãm lâm bệnh qua đời, Kiều Thuận, Kiều Công Hãn, Đỗ Cảnh Thạc, Lý Khuê, Lã Đường, Nguyễn Siêu chết trận, Nguyễn Khoan xuất gia, Ngô Xương Xí, Ngô Nhật Khánh, Phạm Bạch Hổ đầu hàng Hoa Lư. Thiên hạ hiện tại chỉ còn Đinh Bộ Lĩnh cùng Lê Hoàn tranh hùng.

-Hết chương 27-



[1]Đập nồi dìm thuyền: điển tích, ý nói quyết đánh đến cùng. Xuất xứ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ", Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưỡng triều hoàng hậu - Chương 40

  Lưỡng triều hoàng hậu Chương 40 Chương 40 Mong người Quân yêu thấu hiểu lòng Quân. ********************************* Qua hồi lâu sau...