Lưỡng triều hoàng hậu chương 13
Chương 13
Vân Nga trừ thâm kế
Nguyễn Siêu. Hoàn bị ám sát, Nga động chân tình
**********************************
Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh
Tiết xuân tháng ba
thật là dễ chịu. Tôi vừa lau dọn thư phòng của Lê Hoàn vừa ngâm nga mấy câu
Kiều thì Tướng quân Từ Mục cùng mười mấy binh lính khệ nệ khiêng năm rương gỗ
lớn vào đặt trong phòng. Mỗi chiếc rương dài gần một mét, hai ba người khiêng
cũng không xuể. Tôi liền hỏi:
- Từ Phó tướng, đây là
gì?
Từ Mục vô cùng vui vẻ đáp:
- Khà Khà, Dương thư
đồng, để tôi cho cậu được mở rộng tầm mắt!
Nói rồi Từ Mục ra lệnh cho thuộc hạ:
- Người đâu, mở rương.
Khi năm chiếc rương được đồng loạt mở ra, tôi
thấy bên trong toàn là vàng thỏi, trang sức, châu báu. Tôi vô cùng ngạc nhiên,
lại hỏi:
- Từ Phó tướng, số châu
báu này ở đâu ra vậy?
Từ Mục cười không ngậm được mồm trả lời:
- Khà khà, số châu báu
này là do Nguyễn Siêu cho người đến biếu. Hắn nói là chúc mừng tướng quân đoạt
được Thành Quèn. Chúng ta có thể dùng số châu báu này tu sửa Thành Quèn, còn có
thể mua lương thực, ngựa chiến cho chiến dịch sắp tới.
Tôi nghe Từ Mục nói mà giật cả mình, liền bảo:
- Từ Phó tướng, ngài lập
tức đuổi theo sứ giả của Nguyễn Siêu trả hết số châu báu này lại. Còn nữa, lập
tức phong tỏa tin tức Nguyễn Siêu tặng lễ vật cho chúng ta.
Vẻ mặt Từ Mục vô cùng hoang mang, anh hỏi lại
tôi:
- Tại sao phải làm vậy?
Tôi vừa đẩy anh ta ra cửa, vừa nói:
- Ai da, Từ Phó tướng à,
ngài phải đi nhanh nhanh lên, nếu không là không kịp.
-
Nhưng mà…
- Từ Phó tướng à, chúng ta
mà nhận số châu báu này của Nguyễn Siêu e là chết cũng không có chỗ chôn đâu.
Ngài mau đi nhanh đi.
Từ Mục bối rối hỏi:
- Có cần đợi Tướng quân
về rồi bẩm tấu không?
Tôi lắc lắc đầu:
- Không cần, không cần.
Ngài mau đi, nếu Tướng quân hỏi đến, một mình tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Từ Mục tiếc rẻ hỏi:
- Phải trả hết à? Giữ
lại một nửa có được không?
Tôi cực lực lắc đầu:
- Không được, một món
cũng không được giữ, phải lập tức trả hết.
Từ Mục trưng ra bộ mặt tiếc của đến là tội,
hậm hực ra lệnh cho thuộc hạ:
- Ây dà. Người đâu,
khiêng hết ra ngoài cho ta. Lập tức chuẩn bị xe ngựa.
Nói rồi, anh ta lại cùng thuộc hạ khệ nệ ôm
năm rương đồ ra phía cửa phủ. Tôi đứng ngoài cửa phòng la vọng theo:
- Từ Phó tướng, nhớ là
phải trả hết nha!
Từ Mục cũng gào lên:
- Biết rồi!
Từ Mục đi rồi mà trong
lòng tôi vẫn còn sợ thót cả tim. Lão cáo già Nguyễn Siêu này định dùng năm
rương châu báu này hại chết Lê Hoàn đây mà. Nếu để Đinh Bộ Lĩnh biết được việc
này, ngài ấy há lại chẳng nghi ngờ Lê Hoàn câu kết với Nguyễn Siêu, liên minh
hai nhà Đinh Lê e là hỏng mất.
Một chốc sau, Lê Hoàn
đi luyện binh về. Tôi bèn đem sự việc kia thuật lại với anh, anh nói tôi đã làm
rất đúng, Đinh Bộ Lĩnh vốn rất đa nghi, không nên vì chút lợi nhỏ mà hỏng việc
lớn. Sau đó anh lại hỏi han việc tôi thu dọn đồ đạc đến đâu rồi, muốn tôi cuối
tháng ba về Ái Châu. Tôi cứ chần chừ do dự mãi không muốn rời đi thì bất ngờ
phát sinh một tai họa.
************************************************
Ngày mười lăm tháng
ba, Lê Hoàn đích thân dẫn binh đánh dẹp một số hào trưởng Đỗ tộc nổi loạn ở rìa
biên giới Đỗ Động Giang. Hôm ấy cũng bình thường như bao ngày, Lê Hoàn đi từ
sáng sớm, tôi thì ở trong thư phòng làm sổ sách thống kê số binh lính đầu hàng,
lương thảo, chiến mã và vũ khí thu được từ Thành Quèn. Đến chiều, đột nhiên nghe
ngoài cửa phủ náo loạn cả lên. Một tên binh sĩ nháo nhào chạy vào phòng báo cho
tôi biết Lê Hoàn trên đường trở về phủ, ngang qua gò Thiềm Thừ thì gặp thích
khách, bị trúng tên trọng thương.
Đất trời quanh tôi như
chao đảo, đầu óc quay cuồng, chân không đứng vững. Tôi quăng hết chồng sổ sách
trên tay, lập tức lao ra ngoài cổng. Tay chân cũng tự nhiên trở nên không nghe
lời, ba lần bốn lượt tôi hết va vào người này đến va vào người nọ, lại vấp ngã
đến mấy lần mới ra được đến tiền viện. Vừa tới nơi liền bắt gặp hai ba binh
lính đang khiêng Lê Hoàn đi vào. Tướng quân Ngô Tử Canh và Đinh Thừa cũng đi
cùng, trên người bọn họ đầy máu, không biết là máu của Lê Hoàn hay của bọn họ.
Tôi lập tức dẫn đường
cho họ về phòng Lê Hoàn, lại quát binh lính truyền quân y. Lê Hoàn được đặt lên
giường, lúc này anh đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Cả khuôn mặt anh trắng bệch,
mắt nhắm nghiền, mũi tên vẫn còn cắm sâu trên lồng ngực, máu thấm ướt cả trường
bào.
Trong đám hỗn loạn,
một vài người kêu lên:
- Quân y đến rồi.
Tôi vội chạy ra cửa đón ba vị quân y:
- Các ngài mau xem đến
xem giúp vết thương của Tướng quân.
Họ gấp gáp đáp:
- Được, được.
Các tướng khác lúc này nghe tin Lê Hoàn bị
trọng thương cũng đã xông đến, bỗng chốc cả căn phòng trở nên ồn ào, chật chội.
Khi các vị quân y đang xem xét thương thế của Lê Hoàn, tôi gặng hỏi Đinh Thừa:
- Đinh Thừa, Tướng quân
sao lại bị ám sát? Việc này là sao? Huynh hộ vệ Tướng quân như thế nào vậy?
Đinh Thừa mặt mũi cũng trắng bệch, anh ta khó
nhọc cất tiếng:
- Mạt tướng bất tài,
không thể bảo vệ Tướng quân.
Tôi mất kiên nhẫn, xông lên nắm lấy cổ áo anh,
lại hỏi:
- Là do ai làm?
Đinh Thừa đờ đẫn lắc đầu:
- Không biết.
Tôi gào lên:
- Sao lại không biết?
Tướng quân Ngô Tử Canh lôi tôi ra, nói:
- Dương thư đồng, cậu
bình tĩnh chút đi. Khi bọn tôi bắt được đám thích khách, bọn chúng liền tự sát,
trên người chúng cũng không tra được gì.
Một tiếng leng keng
vang lên, tôi quay lại thì thấy một đầu mũi tên bị quăng xuống đất, các quân y
đã gắp được nó đã ra khỏi ngực Lê Hoàn. Chỗ mũi tên bị rút ra máu tuông xối xả,
Lê Hoàn rên khẽ một tiếng rồi lại bất tỉnh, các quân y đang cố gắng cầm máu cho
anh. Tướng quân Ngô Tử Canh dùng khăn nhặt mũi tên lên. Tôi thấy đầu mũi tên
được đúc ba tầng lưỡi sắc nhọn, mỗi lưỡi chia thành hai mũi nhọn hoắc, chỉ nhìn
cũng có thể cảm nhận được khi cắm vào da thịt sẽ đau khủng khiếp đến chừng nào.
Nước mắt tôi bỗng nhiên chực tràn khóe mi.
Một trong ba vị quân y
lên tiếng:
- Đầu mũi tên có tẩm
độc, tôi sẽ giải độc cho Tướng quân trước. Có điều mũi tên đã đâm xuyên qua
phổi, tổn thương tới phổi rồi. Xem ra chỉ có thể dựa vào việc tướng quân còn
trẻ tuổi dũng mãnh mà tạm thời cầm cự.
Mọi người trong phòng
đều xôn xao bàng hoàng trước hung tin.
Cả người tôi đau đớn
như hàng vạn côn trùng cắn xé. Rốt cuộc là kẻ nào ra tay tàn độc như vậy, nhất
quyết dồn Lê Hoàn vào chỗ chết như vậy?
Tôi gào lên:
- Tra. Phải tra cho tới
cùng mũi tên này được chế tạo ở đâu? Rốt cuộc là kẻ nào làm?
Các tướng thấy tôi
điên tiết lên như thế, không biết nói lời nào cho phải.
Đinh Thừa hô lên:
- Được, mạt tướng lập
tức làm ngay.
Nói đoạn, anh nhận lấy
đầu mũi tên từ tay của Ngô Tử Canh, loạng choạng bước ra cửa, mất hút trong đêm
tối.
Một vị quân y lớn tuổi
nhất lên tiếng:
- Dương thư đồng, vết
thương băng bó đã xong, cậu chăm sóc cho Lê Tướng quân, bọn tôi đi nấu thuốc.
Tôi nghẹn giọng:
- Được, xin các ngài đi
nhanh cho.
Đoạn, vị quân y kia lại nhìn chúng tướng nói
tiếp:
- Các vị tướng quân cũng
xin về trước để Lê Tướng quân nghỉ ngơi, ở đây có bọn tôi và Dương thư đồng túc
trực là được rồi.
Trước khi các tướng rời đi, tôi lại nhắn nhủ
với Tướng quân Triều Dương:
- Tướng quân Triều
Dương, phiền ngài đứng ra chủ trì đại cục. Chuyện Tướng quân bị thương hôm nay
xin truyền tin với bên ngoài Tướng quân chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi hai ba hôm
là khỏi.
Tướng quân Triều Dương hiểu ý tôi, lập tức
đáp:
- Được.
Tất cả bọn họ rời đi
rồi, chỉ còn mình tôi ở lại cùng Lê Hoàn. Trán anh lấm tấm mồ hôi, tôi lấy khăn
lau cho anh mới phát hiện trán anh nóng như lửa. Lúc này, tôi không thể tiếp
tục kiềm chế bản thân nỗi nữa, khóc òa lên. Tướng quân, ngài nhất định không
được xảy ra chuyện gì...
****************************************
Lê Hoàn hôn mê đã ba
ngày ba đêm vẫn chưa tỉnh lại. Tôi và các quân y ngày đêm túc trực bên giường
chăm sóc nhưng tình trạng Lê Hoàn vẫn không chút tiến triển. Tin tức Lê Hoàn bị
trọng thương sắp không thể ém nhẹm được nữa. Đêm ngày thứ tư, chúng tướng đến
thăm thấy tình trạng Lê Hoàn vẫn không khá hơn, ai cũng thở dài bất lực. Các
quân y bảo bọn tôi phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Tướng quân Triều
Dương đã bàn đến việc mời Lê Viễn và Tướng quân Phạm Cự Lang ở Ái Châu tới đây
để chủ trì đại cục. Tôi đành bảo bọn họ lui xuống nghỉ ngơi trước, một mình tôi
ở lại chăm sóc cho Lê Hoàn.
Tôi vừa lau trán cho
Lê Hoàn vừa nói với anh:
- Bọn họ đều nói chàng
không qua khỏi, nhưng thiếp không tin bọn họ. Chàng chỉ cần nghỉ ngơi, uống
thuốc vài ngày là khỏi. Mấy năm nay chàng chinh chiến vất vả nhiều rồi. Thiếp
biết chàng mệt lắm, chàng chỉ muốn nghỉ ngơi vài ngày thôi có đúng không?
Lê Hoàn vẫn không trả lời tôi, tôi lại nói tiếp:
- Tướng quân, thiếp kể
cho chàng nghe điều này, bọn họ đều không biết, chỉ có một mình thiếp biết
thôi. Sau này chàng sẽ xưng đế đó, chàng có biết không? Sau này chàng sẽ là một
vị vua tốt, đánh Tống dẹp Chiêm, mở mang bờ cõi nước nhà. Chàng có tin thiếp
không?
Lê Hoàn vẫn không thèm trả lời, tôi lại tiếp
tục nói:
- Trước đây chàng từng
nói với thiếp nguyện vọng lớn nhất của chàng, chí hướng đời này của chàng là
thống nhất nước nhà. Nay nghiệp lớn chưa thành, chàng sao có thể không đứng
dậy? Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, chàng muốn làm kẻ nuốt lời sao?
Lê Hoàn vẫn không trả
lời tôi, nhất định không trả lời tôi.
Nếu anh mãi mãi không
tỉnh lại, tôi phải làm sao? Anh có biết trong lòng tôi hiện tại rất khó chịu, tôi
cảm giác toàn thân mình đã mất đi một cái gì đó rất quan trọng, cảm thấy dường
như tim phổi mình cũng không còn nữa, tôi không còn là chính mình nữa rồi… Sao
anh không mau tỉnh dậy? Mau nói cho tôi biết rốt cuộc tôi đã đánh mất thứ gì
đi…Tôi thực sự sắp chống đỡ không nổi nữa rồi…
Nước mắt tôi không kiềm được mà lã chã tuông rơi. Tôi nghẹn ngào
gọi tên anh:
- Lê Hoàn…
Lê Hoàn, thiếp không
thể tiếp tục tự lừa dối chính mình được nữa! Giờ đây thiếp đã hiểu tại sao thiếp
luôn thích bắt chước bộ dáng của chàng, tại sao một câu nói của chàng có thể
khiến thiếp mất ngủ cả đêm, tại sao thấy chàng không vui thiếp cũng phiền não,
tại sao thiếp cứ chần chừ không muốn quay về Ái Châu? Tất cả tất cả đều là do thiếp
thích chàng... thiếp thích chàng vô cùng...Thực ra thiếp đã thích chàng từ rất
lâu...lâu đến nỗi chính bản thân thiếp cũng không biết!
Tôi gục đầu trên
giường, không nhịn được mà bật khóc nức nở:
- Tướng quân, thiếp
thích chàng… thích chàng vô cùng. Xin chàng mau tỉnh lại...
Không biết đã khóc bao lâu, bất chợt, một cánh
tay khẽ vuốt tóc tôi, một giọng nói quen thuộc lại vang lên:
- Nha đầu ngốc, ta đã
chết đâu? Nàng khóc cái gì?
Tôi ngẩng đầu lên, là Lê Hoàn. Lê Hoàn đã tỉnh
lại, thực sự đã tỉnh lại rồi sao? Tôi lại gục đầu vào ngực anh khóc nức nở:
- Tướng quân, cuối cùng
ngài cũng tỉnh lại rồi!
Lê Hoàn chậm rãi cất tiếng:
- Ta chỉ muốn nghỉ ngơi
một chút, nàng lại ở bên tai ta không ngừng rên rỉ. Thiệt là phiền phức, đành
phải tỉnh dậy!
Tôi thật là muốn đánh anh, muốn đánh chết anh,
nhưng nghĩ tới anh đang bị thương nên đành tha cho anh lần này. Tôi nghẹn ngào:
- Tỉnh lại là tốt rồi!
Tỉnh lại là tốt rồi! Thiếp lập tức đi gọi quân y.
Nói rồi, tôi toan đứng dậy, không ngờ Lê Hoàn
lại kéo tay tôi ngồi lại xuống giường cạnh anh, giọng anh yếu ớt nói:
- Vân Nga, sáng hôm
trước khi lên đường, ta nhận được gia thư. Mẫu thân ta nói tên đệ đệ ngốc nhà ta
thích nàng, muốn cưới nàng. Nó nói đời này không cưới được nàng thì không cưới
ai cả! Vân Nga...nàng đã nhiều lần từ chối tình cảm của ta…là vì nàng thích Lê
Viễn sao? …Nàng muốn được gả cho Lê Viễn sao?
Tôi nức nở lắc đầu không ngừng:
- Không gả, không gả,
chết cũng không gả!
Lê Hoàn lại hỏi:
- Không muốn gả cho Lê
Viễn, vậy nàng muốn được gả cho ai?
Tôi lại khóc nức nở:
- Gả cho chàng có được
không?
Lê Hoàn chợt thở dài:
- Được. Đã khóc đến như
vậy rồi, ta đành lấy nàng vậy!
Tôi òa khóc lớn hơn.
Cái tên Lê Hoàn đáng ghét, bị thương nặng vậy rồi mà vẫn còn sức trêu trọc tôi
sao? Tôi thua anh thật rồi, thua thật rồi!
-Hết chương 13-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét