Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2021

Lưỡng triều hoàng hậu Chương 28


Lưỡng triều hoàng hậu chương 28

Chương 28

Vân Nga gửi thư đoạn tình. Lê Hoàn ngọc tỷ hoán tình

***********************************

“Lê Hoàn

Vân Nga là một nữ tử lai lịch bất minh, tứ cố vô thân. Là chàng đã luôn dang rộng vòng tay bao dung thiếp, chấp nhận thiếp, yêu thương thiếp, bảo vệ thiếp.

Khi chàng nói lời yêu thiếp, thiếp đã từng do dự, cũng đã từng lo sợ. Thiếp đã từng muốn quên đi chàng, rời xa chàng, từ bỏ chàng. Nhưng hết lần này đến lần khác, sự ấm áp của chàng, sự dịu dàng của chàng, lòng độ lượng của chàng cùng tình yêu chân thành của chàng đã níu lấy trái tim thiếp.

Những ngày tháng cùng chàng chinh chiến nơi mạn bắc chính là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời thiếp. Ngày thiếp tưởng mình đã vĩnh viễn mất chàng, thiếp mới nhận ra mình thật sự chẳng thể nào lìa xa chàng. Ngày chàng ngỏ ý cầu thân, thiếp đã biết mình chính là nữ nhân may mắn nhất thiên hạ.

Đáng tiếc đời người như mộng, nhân sinh vô thường. Đoạn đường sắp tới thiếp cùng chàng lại chẳng thể chung bước được nữa… Vân Nga đời này yêu nhất là chàng, muốn gả nhất cũng chỉ có chàng, chỉ hận nỗi tình sâu nhưng duyên mỏng…

Vì Vân Nga, vì Lê Tộc, vì bách tính thiên hạ, vì ngày giang sơn quy về một mối, xin chàng quên Vân Nga, lấy đại cục làm trọng, quy thuận Đinh Sứ Quân.

Lê Tộc nghĩa nữ - Dương Vân Nga ký thư”

 

Tôi vuốt nếp lá thư gửi Lê Hoàn, cẩn thận đem bỏ vào phong thư, chần chừ một chút rồi cuối cùng vẫn quyết định trao phong thư cho Lưu Cơ.

    - Lưu Quân sư, lần này lại làm phiền ngài đến Phong Châu một chuyến rồi!

Lưu Quân sư vẻ mặt trịnh trọng nhìn tôi nói:

    - Dương cô nương lần này đã làm rất đúng. Cô nương vì đại nghĩa mà hy sinh tình riêng, tôi quả thật vô cùng bái phục. Lần này đi sứ Phong Châu, tôi nhất định cũng sẽ tận lực thuyết phục Lê Sứ Quân chấp nhận chiếu thư quy an của Hoa Lư. Từ nay về sau hai tộc Đinh Lê đời đời giao hảo.

Tôi gật đầu, nhẹ giọng nói:

    - Đa tạ Lưu Quân sư.

Lưu Cơ cũng chào tôi rồi vội vã rời đi. Không ngờ, sau khi Lưu Cơ rời đi không bao lâu, Thái Huyên Các lại có khách.

Khi tôi quay lại tiền viện, một vị phu nhân dung mạo xinh đẹp đã đứng đợi sẵn. Nàng vấn tóc cao cài trâm ngọc, vận áo trực lĩnh tím nhạt, thắt đai lưng ngọc, khoác sa bào màu tử đinh hương, gấu váy thêu điểm xuyến hoa quỳnh trắng lay động theo mỗi bước chân nàng, vừa sinh động vừa diễm lệ. Khi nhìn thấy nàng, lòng tôi mới tâm niệm thì ra cái gọi là “Làn thu thủy, nét xuân sơn” là có thật.

Đôi mày nàng đẹp như dãy núi mùa xuân, đôi mắt nàng như nước hồ thu ẩn tình, cả thân người mềm mại uyển chuyển như sương mai lúc bình minh. Toàn thân nàng toát ra khí chất trang nhã thoát tục, bộ dáng mảnh mai yểu điệu thật khiến người tôi phải nâng niu thương tiếc. Tôi còn đang ngẩn ra ngắm nàng thì nàng đã chào hỏi tôi:

    - Dương cô nương!

Tôi cũng gật đầu đáp lễ, lại hỏi:

    - Xin hỏi phu nhân là ai?

Nàng dịu dàng nói:

    - Tôi họ Ngô. Là thê tử của Chúa công.

Hóa ra là Ngô Công chúa, Ngô Thị Quỳnh Dao. Quả thật xứng danh đệ nhất mỹ nữ đương thời! Chỉ có điều, không biết lúc này nàng đến tìm tôi có việc gì? Tôi giấu nghi hoặc trong lòng, hành lễ với nàng:

    - Ngô phu nhân!

Đoạn, tôi mời nàng cùng đến ngồi nói chuyện. Tôi hỏi:

    - Chẳng hay lần này Ngô phu nhân đến Thái Huyên Các tìm tôi có việc gì?

Ngô phu nhân điềm đạm đáp:

    - Tôi hôm nay đến thăm, trước hết là muốn đa tạ cô nương.

Thấy thần sắc mơ hồ trên gương mặt tôi, nàng liền mỉm cười tiếp lời:

    - Dương cô nương thật mau quên. Ngày trước hôn sự của tôi chính là do cô nương thay Chúa công đích thân đến Đường Lâm cầu thân. Khi ấy, tôi chỉ biết vị Quân sư đến cầu thân họ Dương tên Vân. Sau khi gả vào Đinh Phủ, tôi vẫn luôn hỏi thăm vị Quân sư Dương Vân kia là ai để tìm đến cảm tạ. Về sau, tôi mới biết vốn không có Dương Quân sư nào cả. Vị Dương Vân kia chính là Dương cô nương đây. Ngặt nỗi khi ấy cô lâm bệnh, Thái Huyên Các ngày đêm đóng cửa không tiếp khách, nên đến tận hôm nay tôi mới ghé thăm cô được.

Tôi cười cười gật đầu nói:

    - Hóa ra là vậy. Khi ấy tôi đi sứ Đường Lâm cũng chỉ vì chức trách thôi. Phu nhân không cần để tâm.

Ngô phu nhân lại nói:

    - Lần này tôi có đem đến một ít dược liệu để cô tẩm bổ. Đây là chút tâm ý của tôi, mong cô đừng từ chối.

Đoạn, hai cô hầu gái của nàng tiến đến dâng lên hai hộp lễ vật. Tôi cảm thấy dù sao nàng cũng là thân phận kim chi ngọc diệp, lại đích thân đến nơi này thăm tôi, thái độ trước sau đều ôn hòa ân cần. Tôi cũng không tiện từ chối, liền cười đáp:

    - Đa tạ Ngô phu nhân.

Nói rồi, tôi cũng ra hiệu cho Thanh Thanh nhận lấy lễ vật. Ngô phu nhân lại lên tiếng:

    - Dương cô nương, lần này tôi đến đây còn có một việc quan trọng muốn bàn với cô. Chúa công đã nói qua với tôi người muốn cưới thêm cô làm bình thê, sau này tôi cùng với cô nương không phân địa vị lớn nhỏ.

Ngừng một chút, nàng lại nói tiếp:

    - Hiện tại cô một mình ở Hoa Lư, không có trưởng bối bên cạnh. Người làm thê tử như tôi phải thay Chúa công phân ưu. Việc hôn sự tôi sẽ cùng Tổng quản trong phủ bàn bạc chuẩn bị thật kỹ lưỡng, nhất định sẽ không để cô phải chịu ủy khuất.

Giọng nói nàng đạm mạc bình thản, tựa hồ như không để tâm việc mình đang làm là cưới thêm một chính thê cho phu quân của mình. Lòng tôi không khỏi dâng lên một tia đồng cảm cùng áy náy với nàng. Nàng xuất thân trong gia tộc quyền quý, tri thư đạt lễ, thấu hiểu bổn phận tam tòng tứ đức. Nhưng một nữ nhân vừa vào cửa được hơn ba tháng, phu quân mình đã muốn cưới thêm một bình thê, cho dù có bao dung độ lượng đến đâu chăng nữa, mấy ai không khỏi thê lương chua xót?

Lòng tôi thật sự cũng không mong muốn gì cuộc hôn nhân này cho cam, vì vậy chỉ có thể lựa lời đáp:

    - Ngô phu nhân, hiện tại còn đang chiến loạn, việc hôn sự Vân Nga chưa muốn bàn đến lúc này, để sang năm hẵng hay.

Ngô phu nhân thoáng ngạc nhiên, lại nói:

    - Nhưng Chúa công đã nói với tôi muốn hôn sự cử hành trong năm nay.

Tôi thấp giọng đáp:

    - Hiện tại tộc nhân Lê Tộc vẫn còn đang ở Hoa Lư làm con tin. Liên minh Đinh Lê cũng chưa phân định rõ ràng. Vân Nga quả thật không có tâm trạng bàn đến hôn sự lúc này. Mong phu nhân thay tôi chuyển lời đến Đinh Sứ Quân.

Ngô phu nhân chăm chú quan sát tôi một hồi, cuối cùng có lẽ thấy được vẻ cương quyết trong mắt tôi, nàng lại lên tiếng:

    - Việc quân tôi quả thật không hiểu, nhưng tâm ý của cô tôi sẽ bẩm rõ cùng Chúa công. Có điều, trong khoảng thời gian đợi đến ngày đại hôn, nếu cô có yêu cầu đặc biệt gì về việc ăn mặc sinh hoạt, xin cô cứ cho người đến Thái Vân Các báo với tôi một tiếng, tôi sẽ thay cô nương lo liệu chu toàn. Tôi cũng đã cho người chuẩn bị thêm lụa là gấm vóc, trang sức vật dụng, sáng mai sẽ đưa đến Thái Huyên Các cho cô nương.

Tôi lại hành lễ với nàng, đáp:

    - Đa tạ ý tốt của Ngô phu nhân. Nhưng tôi ở Thái Huyên Các ăn mặc đầy đủ, không cần đưa đến thêm đồ.

Ngô phu nhân lại nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ giọng nói:

    - Thân phận cô nay đã khác xưa. Đây đều là những việc tôi nên thay Chúa công chuẩn bị. Cô không cần từ chối.

Tôi đành đáp:

    - Đa tạ Ngô phu nhân.

Ngô phu nhân gật đầu khẽ mỉm cười, lại nói:

    - Cũng không còn sớm nữa, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi, tôi quay về Thái Vân Các trước.

Tôi đứng lên toan tiễn nàng lại bị nàng từ chối, nàng nói sức khỏe tôi đang không tốt, không muốn làm phiền tôi. Tôi đối với nàng không khỏi nảy sinh thêm vài phần qúy mến. Nữ tử xinh đẹp, dịu dàng lại thấu hiểu lễ nghĩa như nàng thật khiến người ta thưởng thức cùng yêu thích.

Vừa dùng cơm trưa xong, cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi chốc lát, không ngờ lại có thêm ba vị phu nhân mỹ mạo tìm tới diện kiến. Các nàng đều là thiếp thất của Đinh Bộ Lĩnh. Vừa nghe tin Đinh Bộ Lĩnh muốn lập tôi làm bình thê liền không nén được tò mò mà tìm đến.

Biệt viện Thái Huyên Các xưa nay vốn ít khách đến thăm, không ngờ hôm nay lại náo nhiệt đến như vậy. Các mỹ nhân mười tám đôi mươi yến yến oanh oanh, cười cười nói nói không dứt giữa tiền viện. Tuy nói các cuộc hôn nhân của Đinh Bộ Lĩnh đều là hôn nhân chính trị, nhưng tôi ngắm thấy các nàng đều xinh tươi động lòng người, khuôn mặt đẹp như những đóa hoa vừa hé nở. “Hậu cung” của Đinh Bộ Lĩnh muốn “Hoàn phì Yến sấu”[1] đều có cả! Quả thật là phong phú vô cùng!

Tôi không khỏi cảm khái, từ khi tôi xuyên không đến thời đại này đều lăn lộn trong quân trường. So với các nàng phải nói là thiếu đi ba phần yểu điệu, bảy phần e lệ. Thật chẳng hiểu sao Đinh Bộ Lĩnh cứ nhất định muốn gom tôi chung một chỗ với các nàng? Nhìn các nàng chị chị em em, lôi lôi kéo kéo, cười nói rôm rả, tôi bỗng thấy thật đau đầu! Xem ra những ngày sắp tới muốn tìm một chút thanh tĩnh cũng khó…

************************************************

Lưu Cơ trở lại Hoa Lư.

Đinh Bộ Lĩnh liền cho truyền tôi tới thư phòng cùng bàn bạc. Khi tôi đến nơi thì Lưu Cơ đã đợi sẵn ở đó.

Lưu Cơ bẩm tấu với Đinh Bộ Lĩnh:

    - Chúa công, việc chiêu an Lê Sứ Quân có chút không thuận lợi.

Sắc mặt tôi khẽ động. Lưu Cơ lại nói tiếp:

        - Lê Sứ Quân đã đồng ý việc quy thuận Hoa Lư.

Tôi thở hắt ra một hơi, lại nghe Lưu Cơ nói:

        - Có điều…

Lưu Cơ hơi ngập ngừng, ánh mắt hướng về phía tôi, tôi khẩn trương nhìn lại ông ta. Đinh Bộ Lĩnh cất giọng lạnh nhạt nói:

        - Có điều gì? Mời Lưu Quân sư nói rõ.

Lưu Cơ thấp giọng nói:

        - Lê Sứ Quân đã đồng ý quy thuận Hoa Lư... Có điều ngài ấy nói Lê Tộc không chấp nhận gả Dương cô nương cho Chúa công…

Tim tôi như nảy lên. Đinh Bộ Lĩnh lại khẽ hừ một tiếng:

        - Thật không biết nặng nhẹ!

Lưu Cơ vội lên tiếng:

    - Chúa công bớt giận. Lê Sứ Quân nói Lê Tộc nguyện ý dâng một lễ vật khác thay thế Dương cô nương. Ngài ấy nói chỉ cần Chúa công nhìn thấy lễ vật ấy, nhất định sẽ đồng ý chuyện này!

Đinh Bộ Lĩnh cười lạnh một tiếng nói:

        - Lê Hoàn xem ta là hạng người gì? Một món lễ vật có thể thay thế mối hôn sự mà ta nhìn trúng sao?

Lưu Cơ bộ dáng khó xử đáp:

        - Chúa công, lễ vật mà Lê Sứ Quân muốn dâng lên thay thế hôn sự của Dương cô nương, chính là Ngọc tỷ truyền quốc của nhà Ngô.

Tôi và Đinh Bộ Lĩnh đều biến sắc, nụ cười trên môi Đinh Bộ Lĩnh nhạt dần.

Lòng tôi không khỏi dâng trào một nỗi xúc động mãnh liệt. Lê Hoàn đồng ý quy thuận Hoa Lư, chấp nhận dâng ngọc tỷ truyền quốc. Chứng tỏ chàng thật sự buông tay với đế vị! Lê Hoàn đã thật sự vì tôi mà buông bỏ đế vị này!

Đinh Bộ Lĩnh sau một hồi im lặng lại cất tiếng:

        - Ta không đồng ý. Ngọc tỷ đó ta cũng không cần!

Lưu Cơ liền lên tiếng đáp:

        - Chúa công, xin Chúa công cân nhắc. Ngọc tỷ truyền quốc liên hệ trọng đại đến việc xưng đế, nhất định phải cùng chúng tướng thương nghị thật cẩn thận. Lê Sứ Quân nói sẽ cho chúng ta một tháng để suy nghĩ. Đến lúc đó, nếu vẫn không cho ngài ấy đáp án, ngài ấy sẽ đích thân dẫn binh đến Hoa Lư đón Dương cô nương và ba trăm tộc nhân Lê Tộc.

Đinh Bộ Lĩnh cười lạnh đáp:

        - Không cần đợi đến một tháng. Huynh lập tức thay ta gửi thư cho hắn, báo với hắn ngọc tỷ đó hắn cứ tự giữ lấy. Chuyện hôn sự ta đã quyết! Hắn dám đến Hoa Lư, Đinh Quân sẵn sàng đón tiếp!

        - ĂN NÓI HỒ ĐỒ!

Tôi và Lưu Cơ còn chưa kịp phản ứng với lời nói của Đinh Bộ Lĩnh thì đã bị một giọng quát như sấm rền làm cho giật nảy mình.

Một người tuổi trạc sáu mươi, toàn thân y phục gấm vóc sang trọng bước vào thư phòng. Người nọ râu tóc đã điểm bạc nhưng thân người vẫn còn quắc thước, uy phong, lời nói cử chỉ đều toát ra uy quyền bức người.

Đinh Bộ Lĩnh nhìn thấy người nọ lập tức khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa thường ngày, anh cúi đầu hành lễ:

        - Thúc phụ!

Hóa ra người đến là chú ruột của Đinh Bộ Lĩnh, Đinh Dự.

Tôi và Lưu Cơ cũng lập tức hành lễ, rồi cúi đầu đứng hầu một bên, không dám lên tiếng.

Đinh Bộ Lĩnh mỉm cười ngẩng đầu nhìn Đinh Dự, nhưng giọng nói nghe ra không giấu được chút khẩn trương:

    - Thúc phụ không phải đang ở Hoan Châu sao? Lần này tới Hoa Lư không biết có việc gì chỉ dạy?

Đinh Dự chỉ liếc mắt nhìn Đinh Bộ Lĩnh một cái, lại lớn tiếng:

    - Hồ đồ! Hôm nay nếu ta không đến Hoa Lư cũng chẳng tận mắt thấy được cháu vì một nữ nhân mà làm ra chuyện hồ đồ đến vậy.

Đinh Bộ Lĩnh rũ mắt cúi đầu không nói gì. Đinh Dự lại mắng tiếp:

    - Cháu có biết ngọc tỷ truyền quốc quan trọng như thế nào không hả? Không có nó thì việc cháu xưng đế chính là danh bất chính ngôn bất thuận. Người trong thiên hạ ai sẽ thần phục cháu? Cháu không nghĩ đến uy nghiêm của bản thân thì cũng phải nghĩ đến danh vọng của gia tộc. Hôm nay cháu ở đây nghiễm nhiên vì một nữ nhân mà nói không cần ngọc tỷ truyền quốc? Cháu ăn nói sao với vong hồn phụ mẫu trên trời, với tổ tông Đinh Gia?

Lời Đinh Dự nói hoàn toàn có lý. Đinh Bộ Lĩnh muốn thuận lợi xưng đế trước hết phải được Ngô Sứ Quân thoái vị nhường ngôi, trao ngọc tỷ. Tuy nói nhà Ngô đã hoàn toàn tan rã, mất đi quyền lực, thế lực cát cứ các nơi đã không còn thần phục. Nhưng Ngô chủ vẫn chưa chính thức thoái vị, nghĩa sĩ trung thành với nhà Ngô trong thiên hạ vẫn còn rất nhiều. Nếu Ngô Sứ Quân không chiếu cáo thiên hạ thoái vị, trao ngọc tỷ, cho dù loạn mười hai sứ quân có do đích thân Đinh Bộ Lĩnh dẹp, thì việc anh ta xưng đế vẫn sẽ có thế lực trong nước không thần phục, lấy đó làm cớ dấy binh tạo phản sau này. Do đó, việc đoạt được ngọc tỷ đối với Đinh Bộ Lĩnh cũng như trên dưới Đinh Quân đều vô cùng quan trọng.

Không ngờ, Đinh Bộ Lĩnh lại thấp giọng nói:

    - Thúc phụ, con sẽ không buông tay!

Đinh Dự gầm lên:

    - Cháu nói cái gì?

Đinh Bộ Lĩnh cúi đầu đáp:

    - Thúc phụ, con nói mối hôn sự này con sẽ không buông tay! Cho dù không có ngọc tỷ con vẫn sẽ xưng đế. Con sẽ có cách khiến cho thiên hạ phải thần phục.

Đinh Dự giận đến đỏ cả mặt, ánh mắt sắt lạnh nhìn chằm chằm Đinh Bộ Lĩnh, đoạn ông ta lại cười lớn nói:

    - Ha ha! Giỏi lắm Bộ Lĩnh! Hôm nay cháu đủ lông đủ cánh rồi, lời nói của trưởng bối cháu quả nhiên không để vào tai! Giỏi lắm! Giỏi lắm!

Nói rồi, dưới bầu không khí yên lặng đến đáng sợ trong thư phòng, ông ta phẩy tay áo rời đi, trước khi đi không quên ném cho tôi một cái liếc mắt tức giận.

Tôi thấy dáng vẻ ông ta mười phần hung dữ, đáy mắt như ẩn chứa một tầng sát ý, khiến lòng tôi bất giác dâng lên một dự cảm bất an cùng lo lắng.

-Hết chương 28-



[1]Hoàn phì Yến sấu: ý nói đến Dương Ngọc Hoàn nhà Đường xinh đẹp đẫy đà, trong khi Triệu Phi Yến nhà Hán thì thân hình thanh mảnh, uyển chuyển bay lượn tựa tiên nữ trên trời. Đó là hai quan niệm về vẻ đẹp của người phụ nữ hoàn toàn khác nhau về hình thể và vào từng triều đại khác nhau. Tuy vậy, những vẻ đẹp đó đều được xếp vào tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưỡng triều hoàng hậu - Chương 40

  Lưỡng triều hoàng hậu Chương 40 Chương 40 Mong người Quân yêu thấu hiểu lòng Quân. ********************************* Qua hồi lâu sau...