Lưỡng triều hoàng hậu chương 7
Chương 7
Trúng mai phục, Nga, Hoàn
thất lạc. Hẻm Biện Môn, đốt đuốc tìm quân
********************************************
Mặc
dù việc chiếm Phong Châu thuận lợi khiến lòng tôi khuây khỏa phần nào, nhưng ngẫm
đi ngẫm lại tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra
được vấn đề ở chỗ nào. Tôi bèn đem suy nghĩ của mình bày tỏ với Lê Hoàn, anh nghe
xong chỉ cười bảo tôi không cần bận tâm, anh tự khắc có an bài. Tôi thấy Lê
Hoàn nói cũng có lí nên thôi không suy nghĩ nữa, tranh thủ thời gian rảnh rỗi một
mình dạo chơi khắp đất Phong Châu.
Chúng
tôi ở lại Phong Châu để ổn định toàn quân cũng đã được hơn nửa tháng rồi. Lúc
này Đỗ Cảnh Thạc cũng đã quay trở về được Đỗ Động Giang[1],
sau trận thua thảm bại tại Thành Cổ Loa, hiện tại ông ta đang cố thủ trong Thành
Quèn[2].
Lê Hoàn sau khi thương nghị với chúng tướng quyết định nhân lúc sĩ khí Lê Quân
đang tăng sẽ tiến công đánh nhanh thắng nhanh Tam Đái[3]
trước, bởi vì muốn công phá Đỗ Động Giang của Đỗ Cảnh Thạc không phải là chuyện
một sớm một chiều.
Từ
Bạch Hạc sang Tam Đái chỉ mất hơn hai ngày hành quân. Chúng tôi men theo đường
lớn tiến quân, không ngờ khi mới đi được chưa tới nửa đường bỗng thấy cát bụi mịt
trời, tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng trống xuôi quân, một Đạo quân không biết từ
đâu đánh thẳng về phía bọn tôi. Tôi đi theo đoàn hậu binh, nhìn xa xa chỉ thấy
cờ hiệu vàng thêu ba chữ đỏ Nguyễn Hữu Công. Tôi giật mình, Nguyễn Siêu đánh tới
rồi. Thì ra vấn đề khiến tôi cứ mãi thấy không thỏa đáng chính là đây. Nguyễn
Siêu từ mạn bắc Giao Châu không đánh trực tiếp Hồi Hồ mà xua quân đến đón đánh
bọn tôi ở cửa ngõ Phong Châu và Giao Châu. Lão ta dùng chiêu “Bọ ngựa bắt ve,
chim sẻ ở sau lưng” đây mà.
Lúc
này, suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là: Chết tiệt, tôi nên cố sống cố chết xin
ở lại Ái Châu mới đúng! Suy nghĩ thứ hai của tôi chính là: ba mươi sáu kế, chạy
là thượng sách! Mà suy nghĩ thứ ba chính là chạy bộ về Phong Châu hay cướp xe ngựa
mà chạy!
Phía
trước tiền quân của Lê Hoàn đang giao tranh kịch liệt với quân Nguyễn Siêu,
không rõ trận này Nguyễn Siêu có trực tiếp cầm quân không. Hai bên tả hữu của Lê
Quân đã bị bao vây, chẳng mấy chốc quân địch sẽ đánh thẳng xuống đoàn hậu binh
của tôi rồi. Tôi vừa mới quay lưng định tháo chạy thì thấy quân Nguyễn Siêu mai
phục hai bên đường đang bắn hỏa tiễn về phía đoàn xe chở quân lương của chúng tôi.
Các binh sĩ phụ trách vận chuyển quân lương đang ra sức dập lửa, người trúng
tên bị thương vô số nhưng bọn họ vẫn cố sống cố chết bảo vệ quân lương.
Làm
sao đây? Lý Thiên Nga, Lê Hoàn đối với mày không bạc, mày không thể lâm trận bỏ
trốn thế này! Tôi đành cắn răng chạy ngược trở lại, giúp đoàn hậu binh dùng vải
bố dập lửa. Giữa tên bay loạn lạc, tôi mặc một thân bạch y áo vải, quả thật
đúng là tấm bia sống cho người ta nhắm bắn mà. Ba bốn mũi tên xẹt ngang trước mặt
tôi khiến tôi sợ chết khiếp.
Lúc
này, hữu quân và tả quân cũng đã lui xuống hỗ trợ đoàn hậu binh, bọn họ lớp
xông lên tấn công trực diện phục binh, lớp bắn tên ngược lại phía phục binh. Nhờ
vậy quân lương ít nhiều cũng cứu được hơn hai phần ba.
Khi
tôi còn đang loay hoay không biết trốn đường nào, định chui xuống gầm xe lương
trốn thì một vị thiếu tướng lôi tôi lên, anh ta lớn tiếng hỏi:
-
Dương thư đồng, cậu vẫn còn ở đây sao?
Tôi gật gật đầu,
anh chàng gấp gáp nói:
-
Ở đây nguy hiểm lắm, tôi mở đường máu, cậu
men theo đường cũ quay trở lại Phong Châu. Nhớ chưa?
Tôi lại gật gật
đầu. Anh ta tả xung hữu đột, cuối cùng cũng lôi tôi ra được khỏi đám loạn quân.
Anh chỉ tay, quát:
-
Chạy về phía Tây!
Vừa
dứt lời, anh lại lập tức xông vào đám loạn quân.
Tôi
ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán chết theo hướng anh chỉ. Chạy được nửa ngày,
đến khi lồng ngực căng tức, toàn thân lảo đảo, chân không còn chút sức lực, thở
không ra hơi, tôi mới loạng choạng đứng lại tựa vào một gốc cây ven đường. Kỳ
quái, tại sao tôi chạy được nửa ngày rồi cũng không thấy bóng dáng bất kỳ binh
lính Lê Quân nào? Chúng tôi giữa đường bị quân Nguyễn Siêu mai phục, theo đúng
lý mà nói, lúc này Lê Hoàn phải vừa đánh vừa lui về lại Phong Châu mới đúng chứ?
Quân Nguyễn Siêu tuy đông nhưng chúng tôi ở Phong Châu vẫn còn lực lượng rất lớn
Lê quân, nếu chạy về Phong Châu có khi lại có cơ hội chuyển bại thành thắng. Lẽ
nào toàn quân bị diệt, không một ai thoát khỏi vòng vây? Không thể nào! Tuyệt đối
thông thể nào! Lê Hoàn chinh đông chiến tây cũng cả trăm trận, không thể nào chỉ
một trận phục kích mà toàn quân tan rã được. Lê Hoàn, rốt cuộc anh đang ở nơi
nào?
Tôi
càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cuối cùng đưa ra một quyết định mà chính mình
cũng không tin. Chạy ngược về chiến trận!
Tôi
lại cắm đầu chạy, mặc kệ toàn thân vô lực, mặc kệ đôi chân rướm máu, tôi cứ chạy
mãi chạy mãi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Lê Hoàn, tôi phải tìm cho
được Lê Hoàn!
Đến
khi tôi quay lại được chỗ ban nãy bọn tôi bị tập kích thì sắc trời đã nhá nhem
tối. Không khí ảm đạm thê lương, mặt đất la liệt đầy xác người, mùi máu tanh xộc
thẳng lên mũi khiến tôi không nhịn được mà muốn nôn khan. Tôi cố nén sợ hãi,
lùng sục giữa đống thây lạnh tanh. Tôi không rõ mình đang muốn tìm cái gì nữa,
chỉ đến khi không nhìn thấy bóng trường bào đỏ nào trong đó, tảng đá trong lòng
tôi mới được gỡ bỏ...
Không
đúng! Lê Quân khởi binh hơn hai vạn, quân Nguyễn Siêu không rõ lực lượng bao
nhiêu nhưng cũng không chênh lệch nhiều lắm với quân tôi. Vậy số quân còn lại
hiện đang ở đâu? Cả quãng đường tôi chạy đi chạy về tuyệt nhiên không thấy bất
kỳ quân lính nào. Tôi lại gắng sức suy nghĩ, cuối cùng mới nhớ ra đã từng nghe
Lê Hoàn nói ngoài đường chính còn có một con đường núi nhỏ dọc theo Biện Môn dẫn
từ Bạch Hạc đến Tam Đái. Không lẽ Lê Hoàn rút quân theo đường này để tránh sự
truy sát của quân địch? Cũng có thể! Đường núi nhỏ hẹp, có thể dễ dàng lẫn trốn
cũng như mai phục kẻ địch. Tôi không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức lục tìm đuốc và
một ít lương khô trong những xe quân trang còn sót lại rồi lập tức tìm đường chạy
vào hẻm núi.
***************************************************
Trời
tối đen như hũ nút, đường núi khó đi, tôi lại không rành đường, đi được hơn nửa
canh giờ, tôi đành bất lực bỏ cuộc. Xem ra phải đợi đến sáng mới có thể đi tiếp
được. Tôi bắt chước trên phim truyền hình, cũng đi gom củi khô rồi đốt một đóng
lửa lớn để xua dã thú. Không gian chung quanh tĩnh lặng như tờ, tôi có thể nghe
được từng tiếng lá cây chốc chốc bị gió thổi xào xạc, tiếng lép bép của những
cây củi nhỏ đang cháy, xa xa thi thoảng lại vang lên tiếng côn trùng kêu ra rả.
Tôi ngồi bó gối nhìn chằm chằm vào đống lửa. Không biết tại sao tự nhiên một giọt
nước mắt từ khóe mi lăn dài trên má. Tướng quân… Rốt cuộc ngài đang ở đâu?
Tôi
cứ ngồi cả đêm như thế, mặt trời vừa ló dạng tôi liền lập tức lên đường. Tôi đi
từ sáng đến giữa trưa vẫn không phát hiện bất kỳ tung tích nào của Lê Quân. Mà
tuyệt nhiên ven đường cũng không có dấu hiệu gì đã từng có đoàn quân nào đi
qua. Chẳng lẽ tối qua tôi đi nhầm đường? Tôi lại quay ngược trở lại định tìm về
đường cũ. Nhưng đường núi trong rừng chỗ nào cũng giống nhau, cây cối mọc xen kẽ
chỗ hẹp chỗ rộng, nếu không cẩn thận rẽ nhầm thì hoàn toàn có thể bị lạc đường.
Tôi cố hết sức tập trung tìm về đường cũ, lòng liên tục tự trấn an mình không
được hoảng loạn, tự nhủ mình phải thật bình tĩnh. Tôi còn dùng đoản đao khắc
lên cây để đánh dấu đoạn đường đã đi qua. Thế nhưng đi đến tận lúc hoàng hôn
buông xuống cũng vẫn không thể tìm được chỗ tối qua tôi đã đốt lửa, đi lòng
vòng thế nào mà lại quay ngược về chỗ tôi đã đánh dấu. Tôi hoàn toàn bị mất
phương hướng!
Trong
người tôi vừa mệt vừa đói, vừa sợ hãi vừa lo lắng. Suốt đêm qua tôi không chợp
mắt chút nào, lại còn phải đi bộ liên tục cả ngày. Đầu óc tôi cũng bắt đầu
choáng váng, rừng núi chung quanh cũng bắt đầu quay cuồng. Khi chân tôi sắp ngã
khuỵu thì không ngờ nghe được một âm thanh quen thuộc đang gọi lớn tên tôi:
-
Vân Nga!
Tôi
đang mơ sao? Hay tôi đã ngất đi rồi? Bởi vì, bởi vì lúc này tôi nghe được chính
là giọng của Lê Hoàn. Tôi quay phắt lại, đúng là Lê Hoàn!
Lê
Hoàn không kịp đợi ngựa thắng lại đã tung mình nhảy xuống ngựa, vừa đi vừa chạy
về phía tôi. Tôi cũng không biết sức lực ở đâu bỗng dâng trào, lập tức chạy như
bay về phía Lê Hoàn. Tôi nhào vào lòng anh, gục đầu vào ngực anh khóc nức nở. Lê
Hoàn hơi bất ngờ về hành động của tôi nhưng anh cũng nhè nhẹ ôm lấy tôi, vỗ vỗ
vào vai tôi.
-
Tướng quân? Ngài đã ở đâu? Ngài có biết tôi
tìm ngài vất vả lắm không? Ngài có biết tôi đã đi bộ suốt hai ngày rồi không?
Ngài có biết đã cả ngày nay tôi chưa ăn gì rồi không? Ngài có biết tôi thật sự
tưởng ngài đã bỏ rơi tôi rồi không?
Tôi vừa khóc vừa
hỏi một tràng dài mà không để Lê Hoàn kịp trả lời tôi câu nào cả. Lê Hoàn chỉ mỉm
cười khẽ nói:
-
Nha đầu ngốc, đừng sợ! Chẳng phải ta đã
nói sẽ bảo hộ cô sao?
Tôi đẩy anh ta
ra, lại hỏi:
-
Vì sao chỉ có một mình ngài? Lê Quân
đâu?
Lê Hoàn không trả
lời mà nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh mang theo vẻ thương xót, anh lại hỏi tôi:
-
Vì sao mới có hai ngày không gặp mà nhìn
cô thê thảm đến thế này?
Lúc này mặt mũi tôi
nhem nhuốc, tóc tai thì rối bời, đôi hài cũng rách bươm, mà quần áo thì bị xước
rách te tua. Nói chung thật sự đúng là thê thảm như anh nói.
-
Xem ra không có ta cô thật sự không sống
nổi!
Lê Hoàn lại chế
giễu tôi, tôi lườm anh ta một cái, anh lại cười nói:
-
Được rồi, được rồi. Chúng ta trở về
doanh trại rồi nói!
Lê Hoàn đỡ tôi
lên ngựa, nhìn thấy đôi chân rách bươm, ứa máu của tôi, anh liền thấp giọng an ủi:
-
Sau này ta sẽ dạy cô cưỡi ngựa, để cô có
chạy trốn cũng đỡ khổ cực!
Bọn tôi cùng cưỡi
một ngựa, trên đường trở về tôi hỏi Lê Hoàn:
-
Tướng quân, tại sao suốt trên đường trở
về Phong Châu, tôi hoàn toàn không thấy bóng dáng Lê quân? Chẳng lẽ mọi người
đi đường núi rút về nhanh vậy sao? Nhưng sao tôi tìm khắp hẻm núi cũng không thấy
dấu vết hành quân?
-
Cô không thể đợi về được đến doanh trại
mới hỏi à?
Lê Hoàn bất đắc
dĩ nói. Tôi liền ương bướng đáp:
-
Không được, không được! Ngài mà không
nói cho tôi biết bây giờ tôi sẽ tò mò đến chết mất!
Lê Hoàn khẽ thở
dài nói:
-
Thật ra bọn ta không trở về Phong Châu
mà chạy thẳng đến Tam Đái.
-
Hả?
Tôi vô cùng sửng
sốt. Lê Hoàn lại nói:
-
Ba ngày trước ở Thành Tam Giang Bạch Hạc,
thám tử của chúng ta đã dò la được quân Nguyễn Siêu điều binh về hướng biên giới
Phong Châu và Giao Châu. Ta liền sai một vạn quân bí mật hành quân ngay trong
đêm đi dọc theo khe núi Biện Môn, mai phục sẵn ở dãy núi Tam Đảo, gần địa phận
Tam Đái. Hôm qua, ta vừa đánh vừa giả thua dẫn dụ địch chạy đến dãy Tam Đảo. Quả
nhiên, quân Nguyễn Siêu bị mắc bẫy, khi đến hẻm núi Thạch Bàn Sơn và Nhị Môn
Sơn thì hoàn toàn lọt vào trận địa phục kích của quân ta. Quân ta hai bên sườn
núi lăn đá, bắn tên xuống quân Nguyễn Siêu. Hẻm núi nhỏ hẹp, quân địch thương
vong vô số, quân ta quay ngược lại tấn công, chuyển bại thành thắng, quân Nguyễn
Siêu toàn quân bị diệt.
Thì ra Lê Hoàn vốn
đã có sự chuẩn bị sẵn sàng, tính toán mọi thứ chu toàn hết, chỉ có mình tôi là
không biết gì cả. Tôi bèn trách anh:
-
Ngài đã tiên liệu được việc Nguyễn Siêu
sẽ tấn công, tại sao lại không nói cho tôi biết, báo hại tôi chạy đông chạy tây
tìm ngài vất vả như vậy!
Lê Hoàn day day
trán, cười khổ nói:
-
Thật ra ta vốn nghĩ cô vừa nhác thấy cờ
địch, chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy về Phong Châu. Để cô về đó cũng tốt, ta
đánh trận này xong quay lại đó đón cô cũng chưa muộn. Không ngờ giao chiến một
hồi, thấy cô vẫn còn luẩn quẩn ở trong đám loạn quân, ta đành phái Lý thiếu tướng
mở đường cho cô chạy thoát thân. Bọn ta giao tranh với quân Nguyễn Siêu suốt cả
đêm, sáng nay ta quay về Thành Tam Giang Bạch Hạc tìm cô mới phát hiện cô căn bản
không quay lại Phong Châu. Ta lại nghĩ có thể cô trốn về bằng đường núi Biện
Môn nên mới đến đây tìm thử.
Tôi bèn cao giọng
phản đối:
-
Dương Vân Nga tôi nào phải kẻ tham sống
sợ chết? Sao tôi có thể bỏ mặt Lê quân một mình chạy trốn? Tôi nghĩ Lê Quân rút
quân theo đường núi Biện Môn nên mới đi loanh quanh trong núi tìm các người.
Lê Hoàn cười tủm
tỉm:
-
Ồ, vậy ra ta đã hiểu lầm cô.
Thái độ của anh thật
làm tôi tức chết mất thôi, chỉ có thể tự nhủ bản thận phải nén nhịn, nén nhịn,
lần này tốt xấu gì cũng lại là anh ta cứu tôi. Tôi lại hỏi anh:
-
Nguyễn Siêu có cầm quân không?
Lê Hoàn nghiêm túc
trở lại, đáp:
-
Đại tướng dưới trướng của hắn là Nguyễn
Khắc cầm quân. Lúc này Nguyễn Siêu ở Tây Phù Liệt chắc cũng đứng ngồi không
yên. Đại quân của Đinh Bộ Lĩnh bình định Thành Cổ Loa xong chắc chắn cũng sẽ
dòm ngó đến Tây Phù Liệt của hắn.
Tôi đang định tiếp
lời thì Lê Hoàn lại nhẹ giọng nói với tôi:
-
Cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi! Chúng
ta đi khoảng hơn hai canh giờ nữa sẽ tới nơi quân ta hạ trại.
Tôi quả thực đã
rất mệt. Mắt không thể mở lên nỗi, toàn thân rã rời, đôi chân ê buốt. Tôi cứ
như vậy, bình yên mà tựa vào ngực Lê Hoàn ngủ một giấc ngon lành.
-Hết
chương 7-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét