Lưỡng triều hoàng hậu chương 17
Chương
17
Vân Nga đi sứ Đường
Lâm. Bộ Lĩnh song hỷ lâm môn
*************************************
Chờ
thêm hai ba hôm nữa, cuối cùng thì Lưu Cơ cũng đã trở lại Hoa Lư. Đinh Bộ Lĩnh
liền triệu tôi tới thư phòng bàn chuyện. Anh ta đưa trả cho tôi ngọc bội, còn
đưa thêm một phong thư. Là thư của Lê Hoàn. Tôi cầm lá thư trên tay mà trái tim
như nghẹn lại, hơn cả tháng chờ mong cuối cùng cũng đã nhận được tin tức từ Lê
Hoàn. Tôi mặc kệ Đinh Bộ Lĩnh ngồi trước mặt, tay run run bóc lá thư. Vẫn là
nét bút cứng cõi, mạnh mẽ mà tôi đã vô cùng quen thuộc, lá thư chỉ vẻn vẹn sáu
chữ: “Vân Nga. Bảo trọng. Đợi ta.”
Thư Lê Hoàn chỉ sáu chữ nhưng tôi biết trong đó chứa đựng biết bao nhiêu tình
ý, bao nhiêu nhung nhớ của anh. Những gì anh đã hứa với tôi thì luôn luôn thực
hiện được. Nếu anh đã muốn tôi đợi thì tôi sẽ toàn tâm toàn ý ở lại đây đợi anh.
Không cần biết trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu, không cần biết kết quả như thế
nào, tôi vẫn sẽ luôn kiên định đợi anh, đợi đến ngày bình định Giao Châu, đợi đến
ngày chúng tôi được đoàn viên.
Đinh
Bộ Lĩnh thấy tôi xem thư xong, sắc mặt không được tốt, bèn lên tiếng:
-
Dương
cô nương, ta và Lê Hoàn đã ước định nửa tháng sau Đinh Quân và Lê Quân sẽ điểm
binh ký kết liên minh. Sau đó một tháng, hai bên sẽ chính thức xuất quân công
phạt Nguyễn Siêu. Trong thời gian này cô cứ ở lại Đinh Phủ làm khách. Nếu cô muốn
đi dạo Hoa Lư, có thể đến gặp ta lấy lệnh bài, thủ vệ trong phủ sẽ đưa cô đi.
Tôi quay sang
nói với Đinh Bộ Lĩnh:
-
Đinh
Sứ Quân, tôi không muốn cả ngày ăn không ngồi rồi. Tôi nghe người trong phủ nói ngài đang cần một viên thư lại
mới. Tôi có thể nhận việc này không? Tôi ở Lê quân cả năm, những việc này tôi đều rất thạo.
Nét mặt Đinh Bộ
Lĩnh liền trở nên khó xử. Anh ta đáp:
-
Dương
cô nương, nói gì thì cô cũng là môn khách của Đinh Phủ, để cô nhận việc này có
chút không thỏa đáng.
Đoạn anh ta quay
sang hỏi Lưu Cơ:
-
Lưu
Quân sư thấy việc này như thế nào?
Lưu Cơ trầm ngầm
đáp:
-
Dương
cô nương, việc này có lẽ không thỏa đáng. Thân phận của cô xem ra có vẻ không
thích hợp.
Tôi không đồng
tình liền đáp:
-
Có
gì không thích hợp, nếu là vì tôi là nữ nhân, tôi có thể cải nam trang.
Lưu Cơ lắc lắc đầu:
-
Không
liên quan đến việc cô là nam nhân hay nữ nhân. Dù gì cô cũng xuất thân từ Lê
Quân, để cô ở Đinh Phủ làm việc sẽ có lời ra tiếng vào. Trừ phi…
Tôi lại hỏi:
-
Trừ
phi thế nào?
Lưu Cơ thấp giọng
đáp:
-
Trừ
phi cô có thể chứng minh năng lực của bản thân ở Đinh Phủ.
Đinh Bộ Lĩnh mỉm cười nói:
-
Đúng
vậy, Đinh Phủ không dung nạp những kẻ bất tài. Nếu cô có thể vì Đinh Phủ lập
công, sẽ không còn ai dám dị nghị việc ta chiêu nạp cô.
Tôi không do dự
đáp:
-
Được,
vậy ngài muốn tôi chứng minh năng lực như thế nào?
Đinh Bộ Lĩnh phe
phẩy quạt trắng nói:
-
Như
vậy đi, ta đang có một vấn đề đau đầu, nếu như cô có thể giúp ta giải quyết, ta
sẽ để cô đảm nhận chức vụ này, cô thấy sao hả?
Tôi hứng thú hỏi
lại anh ta:
-
Ổ,
ngoại trừ Nguyễn Siêu ra, vẫn còn vấn đề khiến Đinh Sứ Quân phải đau đầu à?
Đinh Bộ Lĩnh nở
nụ cười như có như không:
-
Đường
Lâm[1]
Ngô Nhật Khánh.
Tôi
nhìn anh ta, lại nhớ tới trước đây tôi và Lê Hoàn cũng đã nhiều lần bàn luận về
việc đối phó với hai anh em Ngô Sứ Quân Ngô Xương Xí và Ngô Lãm Công Ngô Nhật
Khánh. Cuối cùng cũng chỉ có cách tạm thời để cánh quân Ái Châu bao vây giám
sát Ngô Xương Xí ở Bình Kiều[2]
cũng như cánh quân Phong Châu và Tây Bắc Giao Châu vây hãm Ngô Nhật Khánh ở Đường
Lâm.
Lưu
Cơ thận trọng đáp:
-
Ngô
Nhật Khánh ở Đường Lâm. Đánh hắn thì mang tiếng bất nghĩa với các anh hùng
nghĩa sĩ trong thiên hạ, không đánh hắn thì đúng là gai trong mắt, dằm trong
tim. Đây đúng là vấn đề khiến Chúa công phiền muộn. Vốn đã định bình định Giao
Châu xong sẽ liệu cách xử lí hắn. Nhưng nếu lúc này Dương cô nương có cao kiến
giúp Chúa công giải quyết Ngô Nhật Khánh, chứng minh lòng trung thành của cô với
Đinh Quân thì còn gì bằng.
Tôi cân nhắc một
hồi, cảm thấy muốn từ trong Đinh quân giúp sức cho Lê Hoàn, trước mắt cũng chỉ
có thể tìm cách chiếm được lòng tin của Đinh Bộ Lĩnh, bèn hỏi:
-
Đinh
Sứ Quân, ngài muốn chiêu hàng Ngô Nhật Khánh sao?
Đinh Bộ Lĩnh hờ
hững gật đầu:
-
Phải.
Tôi dứt khoát
đáp:
-
Được. Tôi sẽ đi gặp Ngô Nhật Khánh thuyết
phục hắn quy hàng Sứ Quân. Nếu tôi làm được, vị trí thư lại này ngài phải để lại
cho tôi.
Đinh Bộ Lĩnh lại
phe phẩy quạt trắng hỏi tôi:
-
Thế nếu cô không làm được thì sao?
Tôi không chút
do dự đáp:
-
Nếu tôi không làm được, tôi sẽ ở yên
trong Thái Huyên Các, ngoan ngoãn làm con tin đợi đến ngày ngài và Lê Hoàn bình
định xong Giao Châu.
Đinh Bộ Lĩnh bật
cười đáp:
-
Ha ha. Dương cô nương, ta thật sự không
tưởng tượng được bộ dáng ngoan ngoãn làm con tin của cô.
Tôi lườm lườm Đinh
Bộ Lĩnh, anh ta đành nhượng bộ:
-
Được, ta chỉ cho cô một cơ hội lần này.
Tôi lại nheo
nheo mắt, thấp giọng hỏi Đinh Bộ Lĩnh:
-
Chỉ cần tôi không làm tổn hại đến lợi
ích của Đinh Quân, dù cho tôi làm bất cứ cách gì để khiến Ngô Nhật Khánh quy
an, ngài cũng sẽ không trách phạt tôi đúng không?
Đinh Bộ Lĩnh
không chút đề phòng nói:
-
Một lời đã định!
Nghe Đinh Bộ
Lĩnh nói vậy, tôi thầm thở phào, coi như thành công được một nửa. Đoạn anh ta lại
hỏi:
-
Cô định khi nào thì lên đường?
Tôi trả lời:
-
Bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường.
Đinh Bộ Lĩnh hài
lòng đáp:
-
Rất tốt. Vậy ta để Lưu Cơ cùng lên đường
với cô, đồng thời ta sẽ phái thêm hai võ tướng đi theo bảo hộ các người. Ta
cũng sẽ phái người gửi thư cấp tốc báo cho Ngô Nhật Khánh chuẩn bị đón tiếp. Tốt
nhất ba ngày nữa các người hãy lên đường.
Tôi nghĩ thầm trong
bụng anh ta sợ tôi giữa đường chạy trốn mất nên phái người theo giám sát tôi
thì có.
***********************************************
Lần
này đi sứ Đường Lâm bái phỏng Ngô Lãm Công cũng khá kín tiếng. Đinh Bộ Lĩnh
phái một lữ đoàn năm trăm kỵ binh đi theo bảo hộ. Từ Hoa Lư Trường Châu đến Đường
Lâm mạn Bắc Phong Châu mất hơn ba ngày cưỡi ngựa liên tục. Nhưng do tôi và Lưu
Cơ đi xe ngựa khá thong thả nên phải mất hơn bốn ngày mới đến được đất Đường
Lâm.
Lại
nói một chút về vị Ngô Lãm Công Ngô Nhật Khánh này. Ngô Nhật Khánh là em họ của
Ngô Sứ Quân Ngô Xương Xí, là cháu nội của Tiền Ngô Vương Ngô Quyền. Tiền Ngô
Vương có hai người con trai, con trưởng là Ngô Xương Ngập, con thứ là Ngô Xương
Văn. Sau khi Tiền Ngô Vương mất năm 944, Dương Tam Kha liền làm loạn cướp ngôi
nhà Ngô. Sau khi lật đổ được Dương Tam Kha năm 950, cả hai con trai của Tiền
Ngô Vương đều xưng vương là Thiên Sách Vương Ngô Xương Ngập và Nam Tấn Vương Ngô
Xương Văn. Sử sách gọi hai vị vua này là Hậu Ngô Vương. Sau khi Thiên Sách
Vương và Nam Tấn Vương mất, Ngô Xương Xí con trai của Thiên Sách Vương lên nối
ngôi, nhưng chỉ hai năm sau chiến loạn Cổ Loa đã nổi ra, Ngô Xương Xí lui về đất
Bình Kiều tự xưng Ngô Sứ Quân, mà lúc này Ngô Nhật Khánh con trai Nam Tấn Vương
cũng lui về quê nhà Đường Lâm.
Trong
hai hậu duệ nhà Ngô hiện tại, Ngô Sứ Quân dù sao cũng là kẻ nhu nhược, tham luyến
cuộc sống an nhàn, không đáng lo ngại. Nhưng vị Ngô Lãm Công Ngô Nhật Khánh này
thì khác, người này mặc dù không phải đích tôn của Tiền Ngô Vương, nhưng dù gì
cũng là đích tử của Nam Tấn Vương. Dã tâm Ngô Nhật Khánh cũng không nhỏ, lại
cát cứ ở Đường Lâm, đất tổ của Ngô tộc. Nếu để Ngô Nhật Khánh đủ lông đủ cánh,
tự lập làm vua, dẫn đến cục diện một nước hai vua như đời trước thì thật sự sẽ
khiến thiên hạ càng thêm rối ren. Đối với sự nghiệp thống nhất nước nhà của
Đinh Bộ Lĩnh hay Lê Hoàn đều không có lợi. Do vậy, nhất định phải tìm cách
chiêu an Ngô Nhật Khánh, giải quyết hậu họa sau này.
Đương
khi tôi còn đang suy nghĩ thì đoàn ngựa xe đã đến trước cổng thành Đường Lâm.
Dưới sự đón tiếp của một vị lão tướng, bọn tôi thuận lợi vào thành tới phủ Ngô
Lãm Công. Phủ lớn xa hoa không thua kém cung điện ở Thành Cổ Loa. Bọn tôi tới
Đường Lâm vào buổi chiều muộn nên được an bài nghỉ ngơi tại dãy phòng khách một
đêm, sáng hôm sau có thể tới diện kiến Ngô Lãm Công. Tôi liền tranh thủ thời
gian rảnh đi khắp phố thị nghe ngóng tình hình Đường Lâm.
Sáng
hôm sau tôi một thân lam bào nam trang, tóc vấn cao cài trâm bạc, trên tay tùy
hứng cầm một chiếc quạt trắng, thanh nhã đứng bên cạnh Lưu Cơ trong đại điện,
cùng đợi yết kiến Ngô Nhật Khánh.
Ngô
Nhật Khánh tuổi trạc hai mươi, phục sức cầu kỳ, cẩm bào hoa lệ, đường nét gương
mặt vô cùng tuấn tú, chỉ là ánh mắt quá sắc lạnh tạo một cảm giác cao ngạo khó
gần. Thấy anh ta từ trong viện bước ra tiền điện yên vị trên ghế chính chủ, tôi
cùng Lưu Cơ đồng loạt xá chào.
-
Tham kiến Ngô Lãm Công.
Ngô Nhật Khánh hờ
hững phất tay:
-
Miễn lễ đi.
Đoạn gã ta lại hỏi:
-
Lưu Quân sư lại đến đó ư? Vị bên cạnh là
ai?
Tôi liền cung
kính đáp:
-
Bẩm Ngô Lãm Công, tại hạ họ Dương, tên một
chữ Vân. Là quân sư mới về dưới trướng Đinh Sứ Quân.
Ngô Nhật Khánh gật
đầu hỏi:
-
Lần này nhị vị quân sư đường xa đến đất
Đường Lâm chẳng hay có việc gì?
Tôi cười cười
cao giọng đáp:
-
Lần này tại hạ thay mặt Đinh Sứ Quân tới
đây là muốn bàn chuyện tốt với Ngô Lãm Công.
Ngô Nhật Khánh khẽ
nhếch mép, cười lạnh nói:
-
Chuyện tốt? Đinh Bộ Lĩnh có thể có chuyện
tốt gì cho ta? Nếu các ngươi lại muốn thay Đinh Bộ Lĩnh khuyên ta quy hàng thì xin
miễn cho.
Lưu Cơ chần chừ
đáp:
-
Công gia…Việc này…Thật ra…
Tôi giơ quạt,
ngăn lời Lưu Cơ, lại nói tiếp:
-
Bẩm Ngô Lãm Công, hiện tại chắc ngài
cũng đã biết Lê Sứ Quân vừa thu phục Đỗ Động Giang, toàn bộ Phong Châu và Tây Bắc
Giao Châu đều trong tầm kiểm soát của Lê Quân. Vùng Trung du Giao Châu, Nguyễn
Siêu lại không ngừng bành trướng thế lực. Bọn họ đều không ngừng dòm ngó Đường
Lâm. Ngài ở giữa hai kẻ này, tình thế chẳng khác nào hổ rình cửa trước, sói chực
cửa sau. Hiện tại, nếu cứ cố thủ trong đất Đường Lâm, nói không chừng chưa đến một
năm nữa, Đường Lâm sẽ bị bọn họ nuốt mất.
Ánh mắt Ngô Nhật
Khánh tối sầm, gã ta nghiến giọng hỏi:
-
Ngươi đang đe dọa ta sao?
Tôi cúi thấp đầu
đáp:
-
Tại hạ không dám. Có điều cục diện thiên
hạ giờ đã thế. Hơn nữa có thể đứng về phía ngài lúc này cũng chỉ có đường huynh
của ngài Ngô Sứ Quân. Nhưng Ngô Sứ Quân tính tình nhu nhược, thực không đủ tài
sức để xoay chuyển càn khôn. Càng không nói đến Thành Bình Kiều ở quá xa Đường
Lâm, cũng không phải địa thế trọng yếu để có thể đông sơn tái khởi.
Ngô Nhật Khánh
khẽ hừ một tiếng:
-
Các ngươi cũng quá coi thường Ngô Tộc.
Thiên hạ anh hùng nghĩa sĩ trung thành với họ Ngô nhiều vô số kể. Chưa kể Ngô Tộc
không phải chỉ có mình Ngô Sứ Quân.
Tôi nở nụ cười
như có như không đáp:
-
Ngô Lãm Công, thứ cho tại hạ nói thẳng một
câu. Luận về dòng dõi xuất thân, ngài không có nửa điểm thua kém Ngô Sứ Quân.
Luận về trí dũng, Ngô Sứ Quân lại càng không bằng ngài, nhưng nếu ngài muốn tự
lập chỉ sợ không phải chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa những lão hủ nho ở Đường
Lâm cũng không chắc sẽ hoàn toàn ủng hộ ngài. Sắp tới Đinh Sứ Quân sẽ cùng Lê Sứ
Quân liên minh công phạt Nguyễn Siêu. Nhanh thì vài tháng chậm thì chưa tới một
năm bọn họ nhất định sẽ đánh dẹp được Nguyễn Siêu. Đến lúc đó, cục diện thiên hạ
phân chia thế nào chắc ngài cũng đã rõ. Cái ngài thiếu ở đây chính là thời
gian.
Ngô Nhật Khánh
khẽ trầm mặc. Tôi liền nhân cơ hội tiếp lời:
-
Giờ là lúc Đinh Sứ Quân đang cần dùng
người, nếu ngài có thể vì Đinh Sứ Quân ra sức, đến lúc đó, đại công cáo thành,
thiên hạ thống nhất, ắt sẽ lưu danh sử sách, còn hơn lay lắt kéo dài một tước vị
hữu danh vô thực. Đinh Sứ Quân được lòng thiên hạ, triều Ngô quả thực khí số đã
tận, nếu ngài có thể thuận theo ý trời, thật là phúc của bách tính trong thiên
hạ.
Tôi nói xong liền
khẽ giật giật tay áo của Lưu Cơ. Lưu Cơ hiểu ý liền lên tiếng mượn nước đẩy
thuyền:
-
Công gia, Đinh Sứ Quân anh minh thần võ,
lại dốc lòng chiêu hiền đãi sĩ, đối với người có tài như ngài chính là cầu mà
không được, vẫn luôn có thể mong được đời đời kết liên minh với ngài. Vẫn mong
ngài tam tư.
Tôi lại hào hứng
nói:
-
Đinh Sứ Quân quả thật muốn thân càng
thêm thân với Ngô Lãm Công. Thật sự mong muốn được kết thông gia cùng ngài!
-
Kết thông gia?
-
Kết thông gia?
Gần như đồng thời,
Ngô Nhật Khánh và Lưu Cơ nhất loạt lên tiếng. Ngô Nhật Khánh biểu tình vô cùng
ngạc nhiên mà Lưu Cơ thì gần như là giật nảy mình. Lưu Cơ cũng tự thấy bản thân
mình thất thố, liền im bặt. Khóe mắt Ngô Nhật Khánh khẽ động, gã nghi hoặc hỏi
lại:
-
Ngươi nói Đinh Sứ Quân muốn kết thông
gia với ta là sao?
Tôi mỉm cười hiền
hòa đáp:
-
Không giấu gì Ngô Lãm Công, Đinh Sứ Quân
vài năm trước hành hương ngang qua đất Đường Lâm, may mắn được diện kiến dung
nhan lệnh tỷ, sau đó liền nhất kiến chung tình, ngày đêm nhung nhớ khôn nguôi.
Khi trở về lập tức muốn xin trưởng bối trong nhà sang cầu thân, nhưng ngặt nỗi
khi ấy chưa có sự nghiệp hiển hách, sợ không xứng với lệnh tỷ nên vẫn chưa dám
ngỏ lời. Tới nay đã nắm trong tay hơn một phần ba thiên hạ, cũng coi như có
chút thành tựu, Đinh Sứ Quân liền sai tại hạ đến đây xin cầu thân. Nếu như Ngô
Lãm Công có thể chấp nhận mối hôn sự này, Đinh Ngô hai nhà đời đời liên minh.
Tôi liếc mắt thấy
Ngô Nhật Khánh đang nhìn mình chằm chằm, có vẻ đã động tâm với lời nói của
mình, liền tiếp lời:
-
Đinh Sứ Quân dù gì cũng thuộc dòng dõi
danh gia vọng tộc đất Trường Châu, tướng mạo đường đường, thật xứng danh anh
hùng bậc nhất đương thời. Hơn nữa Đinh Sứ Quân đương tuổi tráng niên mà vẫn
chưa có chính thê, chỉ có hai ba thiếp thất ở quê nhà. Vài năm trước, Đinh Sứ
Quân còn có một hài tử, nhưng hài tử này không may chết yểu nên bây giờ cũng
xem như chưa có đích tử. Lệnh tỷ lại là bậc khuynh quốc khuynh thành, về sau gả
vào Đinh Phủ chính là đích thê, con của lệnh tỷ đương nhiên trở thành đích tử.
Nếu như Đinh Sứ Quân thành nghiệp lớn, xưng vương xưng đế, há chẳng phải đích tử
này sẽ trở thành thái tử hay sao? Đến lúc đó Ngô Lãm Công ngài quả thật không
phải dưới một người trên vạn người hay sao?
Tôi nói năng lưu
loát, lý lẽ hùng hồn, lời thốt ra như nước chảy hoa trôi. Ngô Nhật Khánh nhíu
mày suy tư mà Lưu Cơ bên cạnh tôi thì mồ hôi rơi đầy hai bên thái dương, chốc
chốc phải lấy tay áo dặm dặm. Ngô Nhật Khánh trầm ngâm một hồi, cuối cùng từng
chữ từng chữ chậm rãi hỏi:
-
Đinh Sứ Quân hứa chắc chắn sẽ lập cháu ta
làm thái tử?
Nghe gã nói lời
này, tôi như mở cờ trong bụng, liền chắp tay hành lễ đáp:
-
Ngô Lãm Công, đây quả thật là thành ý của
Sứ Quân nhà tôi với Ngô Lãm Công ngài.
Ngô Nhật Khánh lại
nhíu mày suy tư. Tôi liền tích cực đôn đốc:
-
Ngô Lãm Công, chỉ cần ngài chấp thuận,
Đinh Tộc nhất định sẽ lập tức dùng tam thư lục lễ ngênh đón lệnh tỷ.
Lưu Cơ bên cạnh tôi
cơ hồ đứng không vững, trong khi đó Ngô Nhật Khánh biểu tình lại dần dần trở
nên hòa hoãn hơn. Gã lặng thinh một hồi ngưng thần suy nghĩ, cuối cùng mới cất
tiếng:
-
Được! Mối hôn sự này ta đồng ý. Nhưng dù
gì tỷ tỷ ta cũng là trưởng công chúa nhà Ngô, xuất thân tôn quý. Ngô Tộc ta vẫn
cần một lời cam kết giấy trắng mực đen của Đinh Sứ Quân. Nếu quả thực được như
lời Dương Quân sư nói thì sau này Đường Lâm trên dưới sẽ nhất định vì Vạn Thắng
Vương mà ra sức.
Tôi thở phào nhẹ
nhõm, cuối cùng cũng thuyết phục được cái tên xảo quyệt này rồi. Tôi lại làm ra
vẻ mừng rỡ chắp tay hành lễ nói:
-
Ngô Lãm Công anh minh. Tại hạ lập tức trở
về Hoa Lư bẩm tấu tin mừng này cho Đinh Sứ Quân. Việc hôn sự Hoa Lư nhất định
ngày đêm chuẩn bị, lo liệu chu toàn, nhất định không để Trưởng công chúa chịu ủy
khuất. Thư liên minh cũng sẽ tức tốc được gửi đến, xin Ngô Lãm Công yên tâm.
Ngô Nhật Khánh
xua tay:
-
Không vội, không vội. Hai vị quân sư ở lại
đây nghỉ ngơi một đêm. Tối nay ta muốn mở tiệc khoản đãi hai vị. Sáng mai khởi
hành về Hoa Lư vẫn chưa muộn.
Tôi bước ra khỏi
đại điện, lòng hết sức hưng phấn, mà Lưu Quân sư cạnh tôi lúc này mặt trắng bệch
như tờ giấy. Vị quân sư anh minh thường ngày giờ lắp ba lắp bắp nhìn tôi nói:
-
Dương cô nương... Hôn sự này... Ngôi vị
Thái Tử này… Liên minh này…
Tôi nhìn Lưu Cơ
cười cười nói:
-
Ai da Lưu Quân sư, không phải việc chính
đã thành rồi hay sao? Ngô Nhật Khánh đã chấp nhận quy hàng rồi còn gì?
Lưu Cơ biểu tình
vô cùng bất đắc dĩ đáp:
-
Chưa được sự chấp thuận của Chúa công
sao cô dám tự ý cầu thân cho Chúa công? Lại còn là chính thê. Còn có… còn có lời
hứa lập Thái Tử kia… Lần này, đúng là gây ra đại họa rồi… Không biết chúng ta về
đến Hoa Lư có còn mạng không nữa.
Tôi phe phẩy quạt
trắng, muốn đùa giỡn với Lưu Cơ một chút bèn nói:
-
Lưu Quân sư à. Lần này vừa chiêu an được
Ngô Nhật Khánh, vừa cầu được hiền thê cho Đinh Sứ Quân. Quả thật là song hỷ lâm
môn. Đinh Sứ Quân mừng còn không kịp nữa là, há có thể kết tội chúng ta.
Lưu Cơ lấy ống
tay áo lau lau mồ hôi, nhìn tôi như thể hận lời nói ra với tôi như nước đổ lá
khoai.
-
Dương cô nương, cô đúng là không còn muốn
sống nữa rồi mà…
Tôi khẳng khái
đáp:
-
Lưu Quân sư, nếu Đinh Sứ Quân có trách tội,
một mình tôi chịu hết, tôi sẽ không để ngài bị liên lụy đâu.
Lưu Cơ đấm ngực
dậm chân:
-
Dương cô nương, còn chưa biết vị Ngô
công chúa kia là người thế nào, cô chưa gì đã cầu thân cho Chúa công. Lại còn
dám thay Chúa công hứa hẹn lập hài tử của người ta lên làm Thái Tử. Cô sao có
thể tùy tiện như vậy?
Tôi cười híp mắt,
phất phơ cánh quạt che nghiêng nụ cười, ghé sát Lưu Cơ nói:
-
Lưu Quân sư, tối qua tôi đi dạo một vòng
Đường Lâm, nghe được không ít chuyện. Trong đó nhiều nhất chính là việc Ngô Công
chúa đã hai mươi tuổi mà vẫn chưa xuất giá. Vậy mà mới mấy hôm trước, Ngô tộc lại
còn thay nàng từ chối một mối hôn sự tốt.
Lưu Cơ nét mặt thoáng
mơ hồ, hỏi lại tôi:
-
Vậy thì có liên quan gì đến Chúa công tôi?
Tôi nheo nheo mắt
nhìn Lưu Cơ, cao giọng hỏi:
-
Lưu Quân sư, Ngô Công chúa đã hai mươi
tuổi rồi mà vẫn chưa xuất giá, ngài không thấy lạ sao?
Lưu Cơ khó xử
lúng túng đáp:
-
Chẳng lẽ…chẳng lẽ do dung mạo nàng ta
không được dễ nhìn.
Biết ngay Lưu Cơ
sẽ đáp vậy mà. Tôi đập quạt một cái, lắc lắc đầu giải thích cho Lưu Cơ:
-
Sai! Hết sức sai! Dung mạo nàng ta tuyệt
đối có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, lại là bậc kỳ nữ, tài hoa xuất
chúng. Khi còn nhỏ nàng ta đã là viên ngọc quý trong tay Nam Tấn Vương, biết
bao vương tôn quý tộc vì nàng mà si tâm vọng tưởng. Có một nữ tử xuất sắc như vậy
trong tộc, lâu nay Ngô Tộc Đường Lâm vẫn luôn tìm kiếm kén chọn cho nàng ta một
vị hiền tế xứng tầm. Chính vì vậy mà đã từ chối rất nhiều kẻ đến cầu thân. Lưu
Quân sư à, một mối hôn sự tốt như vậy, sao tôi có thể không tranh thủ đem về
cho Đinh Sứ Quân nhà ngài chứ?
Lưu Cơ biểu tình
kích động, hỏi:
-
Nàng ta thật sự tốt đến vậy sao?
Tôi tặc tặc lưỡi:
-
Quân sư, thật sự là lương duyên khó cầu!
Lưu Cơ suy nghĩ
một chút, cuối vẫn là không đồng tình mà lên tiếng:
-
Cho dù nói là vậy, nhưng còn chuyện lập
thái tử kia? Sao cô dám hứa chắc?
Tôi ngẩng đầu
nhìn trời xanh, điềm nhiên đáp:
-
Ai da, Lưu Quân sư à, cũng chưa chắc vị
Ngô Công chúa này sẽ hạ sinh nam hài tử, lỡ như nàng ta sinh hạ một nữ nhi thì
sao? Hơn nữa, có sắc lập Thái tử cũng chưa chắc sẽ có thể truyền ngôi. Chuyện
tương lai cũng thật khó nói nha!
Lưu Cơ nhìn tôi
chằm chằm, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lắp ba lắp bắp một hồi cũng không thốt
nên lời.
-
Cô … cô… cô thật là…
Vị Lưu Quân sư
này đúng là thật thà quá đi mà. Tôi nhịn không được ý muốn chọc ghẹo ông ta, liền
mặt dày cười cười nói:
-
Khà khà, ngài không định nói tôi thật
lưu manh đó chứ hả?
Đoạn,
tôi ung dung phe phẩy quạt trắng cất bước đi trước.
Ây
da. Lưu Quân sư à, thật sự không thể nói cho ngài biết vị Ngô Công chúa kia sau
này nhất định sẽ sinh cho Đinh Bộ Lĩnh một đứa bé trai, mà đứa trẻ này ngày sau
đích thực sẽ được sắc phong Thái tử. Việc này còn dẫn đến một phen mưa máu chốn
thâm cung. Trên đời này quả thực có những việc đã được vận mệnh an bài, cho dù
có đổi một con đường khác, kết quả vẫn sẽ là như vậy…
Dù
sao tôi vẫn không khỏi cảm khái! Ngô Công chúa vừa mới tròn hai mươi tuổi, chỉ chưa
xuất giá thôi mà khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đã bàn tán xôn xao cả lên. Tôi tính
ra tuổi còn lớn hơn nàng ta một chút. Nếu Lê Hoàn không cưới tôi, có phải tôi
cũng thành bà cô ế chồng ở cái thời phong kiến này rồi không? Ây da, xem ra tôi
vẫn phải giữ thật chặt Lê Hoàn nhà tôi mới được.
Tôi
lại nghĩ không biết sau khi Đinh Bộ Lĩnh biết tin tôi giúp anh ta cưới được một
hiền thê sẽ có cảm xúc gì? Có khi nào vui quá mà cười không khép được miệng
không chứ hả? Ha ha ha, lúc này tôi quả thật muốn trở về Hoa Lư ngay lập tức.
- Hết
chương 17-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét