Thứ Ba, 28 tháng 12, 2021

Lưỡng triều Hoàng hậu - Chương 34

 Lưỡng triều Hoàng Hậu Chương 34

Chương 34

Vân Nga tái ngộ Lê Hoàn. Hoàng Thượng ban chỉ tứ hôn

**************************

Hương cỏ non tháng năm thơm ngan ngát, cơn gió thổi mơn man đùa giỡn những sợi mi còn chưa hé mở, hợp âm tiếng côn trùng kêu ra rả và tiếng con nước vỗ bờ xa xa kéo ý thức tôi dần dần trở lại. Tôi ngồi bật dậy, phát hiện mình đang nằm bên bờ sông, dưới lưng được lót một chiếc áo choàng dày.

Đầu đau quá!

Nhìn một vòng quang cảnh xung quanh, còn đang gắng sức nhớ lại những việc đã phát sinh, bất chợt tôi giật mình khi nhận ra cách chỗ tôi nằm không xa có một bóng người đang đứng bên bờ sông.

Tôi chật vật đứng dậy định tìm đường bỏ trốn, nhưng rồi lại lặng người khi nhận ra thân ảnh như tùng như bách đang đứng bên bờ sông kia không phải chính là bóng hình mà mình ngày đêm nhung nhớ hay sao? Trong lòng cảm thấy đây không thể là sự thật nhưng bước chân vẫn cứ vô thức từng bước từng bước tiến đến gần người nọ.

Người nọ nghe động tĩnh liền quay lưng lại. Ánh trăng trắng bạc treo trên cao soi rọi diện mạo hoa mỹ của người. Đôi mày kiếm cương nghị mà ngạo mạn, đôi mắt sáng ngời tựa ánh sao đêm. Là chàng…đúng là chàng!

Năm năm, đã năm năm rồi… Cả người tôi dường như đông cứng lại. Một dòng lệ nóng bất giác tuông rơi… Tôi đã từng không biết bao nhiêu lần trông ngóng cơ hội được gặp lại chàng, thế nhưng giờ phút này đây nghìn lời vạn chữ muốn nói cùng chàng bỗng chốc hóa hư không, chỉ còn cách chàng vài bước chân nữa thôi mà sao đôi chân lại không thể cất bước. Tôi không đủ can đảm tiến về phía chàng, cũng không đủ can đảm gọi tên chàng. Đã hơn năm năm rồi… chàng có còn nhớ tôi chăng hay chàng đã thay lòng?

Còn đang đứng ngây ngốc tại chỗ thì cả thân mình đã nằm trọn trong vòng tay chàng. Tôi hơi do dự một hồi rồi cũng run run vòng tay ôm chặt lấy chàng, tựa vào lồng ngực ấm áp của chàng. Cằm người khẽ cọ nhẹ bên vành tai tôi, nhẹ giọng nói:

      - Thật nhớ nàng!

Hơi thở của chàng phản phất bên tai khiến mặt tôi bỗng nóng bừng. Đôi môi chàng khẽ khàng chạm trên trán tôi, đặt một nụ hôn lên mi tâm, rồi từ từ lướt nhẹ xuống mi mắt. Chàng dịu dàng hôn lên khóe mắt tôi, lau đi những giọt lệ còn đang rơi kia, lại nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi hồng hồng rồi từ từ tìm đến bờ môi tôi. Chỉ trong khoáng chốc, đôi môi chàng đã lấp đầy cánh môi tôi. Tôi khép mắt đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của chàng, bốn phiến môi tham luyến dây dưa cùng quấn quýt, ngọt ngào cùng yêu thương. Dường như tất cả những khổ đau, xa cách, nhung nhớ đều tan biến, dường như khoảng cách năm năm kia đều chưa từng tồn tại. Qua một hồi, cuối cùng môi chàng cũng lưu luyến mà rời môi tôi.

Tôi cùng chàng đối mặt, lúc này lại càng nhìn rõ diện mạo người trước mắt, những năm tháng gió sương đã đẽo khắc thêm những đường nét sắc bén cùng nam tính trên gương mặt vốn đã hoàn mỹ ấy, càng làm bật lên dáng vẻ khí khái và phong trần của người đàn ông ngoài ba mươi.

Tôi mấp máy môi gọi khẽ tên người:

- Lê Hoàn.

Lê Hoàn mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, rồi bỗng chốc lại ôm tôi chặt hơn, tôi cũng vùi mặt sâu vào lòng chàng. Lê Hoàn thở dài nói khẽ:

- Nàng lúc nào cũng khiến người khác lo lắng. Vừa rồi nếu ta không đến kịp, sợ rằng sau này sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp lại nàng rồi.

Tôi ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến tình huống ban chiều, lại hỏi:

- Vừa rồi… Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?

Lê Hoàn thở dài, buông tôi ra, chàng dắt tay tôi đến cùng ngồi bên cạnh bờ sông. Gió đêm từ lòng sông vi vu thổi, Lê Hoàn lại vòng tay ôm chặt tôi vào lòng như muốn đem cả thân thể tôi ủ ấm, chàng chậm rãi kể:

- Vừa rồi nàng bị người của Ngô Nhật Khánh đánh lén. Xém chút bọn chúng đã lấy mạng nàng rồi. Cũng may ta cũng lén theo dõi bọn chúng gần đấy mới kịp ra tay đoạt nàng về đây.

Vậy ra kẻ mặc cẩm bào kia chính là Ngô Nhật Khánh sao? Thảo nào mà tôi trông dáng người kẻ nọ lại quen mắt đến thế. Ngô Nhật Khánh đang có âm mưu gì? Chiêm Thành đến cùng đã cho gã lợi lộc gì? Chuyện này liệu có liên quan gì đến Ngô Thần Phi không? Khi trở về cung tôi nhất định phải điều tra kỹ mới được.

Đương khi tôi còn nghiền ngẫm, Lê Hoàn đã nghiêm mặt nói:

- Vân Nga, lần này nàng quả thực đã khiến ta kinh hãi một phen. Đang yên đang lành, nàng chạy đi theo dõi bọn Ngô Nhật Khánh làm gì? Cho dù có muốn hành động cũng đâu nhất thiết tự bản thân nàng đi. Đầu óc nàng đến cùng đang nghĩ cái gì vậy hả?

Tôi cười cười, cọ nhẹ vào lòng chàng làm nũng:

- Chẳng phải mỗi lần thiếp gặp nguy hiểm, chàng đều sẽ xuất hiện cứu thiếp sao?

Lê Hoàn lại day day trán thở dài:

- Bỏ đi. Không hành động bất thường thì không phải là nàng.

Đoạn, Lê Hoàn lại hôn nhẹ lên trán tôi, thấp giọng nói:

- Những năm nay vất vả cho nàng rồi. Đa tạ nàng đã thay ta bảo hộ Lê Tộc.

Ánh mắt chàng nhìn tôi vẫn hệt như năm xưa, dịu dàng và nhu tình biết bao. Tôi mân mê nắm lấy bàn tay chàng, dịu giọng hỏi:

- Lê Hoàn, chàng có còn nhớ năm xưa ở Tam Giang Thành, đêm hội hoa đăng đầu xuân, chúng ta cũng đã từng ngồi bên dòng sông ngắm cảnh như thế này?

Lê Hoàn gật đầu:

- Ta nhớ!

- Lê Hoàn, những ngày tháng đó tuy chiến chinh vất vả, di chuyển khắp nơi nhưng thiếp và chàng lúc nào cũng có nhau. Thiếp còn nhớ có lần...

Tôi chưa kịp nói hết câu đã cảm nhận Lê Hoàn khẽ siết chặt đôi bàn tay tôi, giọng chàng chất chứa đầy u sầu, cố gắng đè nén tâm tư:

- Vân Nga, nàng cố gắng đợi ta thêm một thời gian nữa. Đến lúc đó chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên cạnh nhau.

Tôi gật đầu, lại vùi vào lòng chàng. Con đường phía trước của tôi và Lê Hoàn sao mà mông lung, mờ ảo. Được gả cho Lê Hoàn với tôi là cả giấc mộng của tuổi thanh xuân, tôi cứ ngỡ năm tháng dần trôi đã bào mòn những chấp niệm ấy, nhưng những lời nói của chàng lại thổi bùng lên trong tôi một hy vọng, đốt lên trong lòng tôi một ngọn lửa âm ỉ. Tôi cùng chàng thật sự sẽ có ngày đoàn viên sao?

Bờ vai tôi khẽ run run. Lê Hoàn, thiếp lo sợ cái gọi là vận mệnh, thiếp hoài nghi tương lai của đôi mình, bởi vì thiếp biết cái giá phải trả là quá lớn...

Lại nhớ đến tình cảnh hiện tại, tôi liền cất lời:

- Lê Hoàn, sao chàng lại lén trở về kinh đô? Hoàng Thượng còn chưa chuẩn tấu cho chàng quay về mà. Chàng trở về như vậy rất nguy hiểm. Nếu để người khác phát hiện ra tung tích của chàng, chàng sẽ lâm vào trọng tội khi quân đấy.

Lê Hoàn trầm ngâm một lát, cuối cùng thấp giọng nói:

- Ta nhận được tin Ngô Nhật Khánh cấu kết với hoàng thất Chiêm Thành, ý đồ bất chính nên muốn đích thân về Hoa Lư điều tra thử.

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt Lê Hoàn, lại hỏi:

 Không chỉ vì một nguyên nhân này đúng không?

Lê Hoàn không trả lời tôi, chàng quay đi lơ đãng nhìn sang bên kia bờ sông. Tôi rũ mắt yên lặng. Năm năm rồi... Nhiều chuyện cũng đã đổi thay, Lê Hoàn cũng đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, những toan tính trong lòng chàng tôi càng ngày càng nhìn không thấu nữa rồi.

- Chàng không muốn nói cho thiếp biết cũng không sao!

Không khí lại rơi vào trầm mặc. Hồi lâu sâu Lê Hoàn mới nặng nề nói:

- Vân Nga, có những chuyện ta cũng là thân bất do kỷ, mong nàng hãy hiểu cho ta.

Tôi rời khỏi vòng tay chàng, cùng chàng mặt đối mặt, đối diện với ánh mắt ẩn dấu đầy tâm sự của chàng, chậm rãi nói:

- Lê Hoàn, đời này chàng có con đường mà chàng phải theo đuổi. Thiếp có cũng có những nguyện vọng mà thiếp đã thề với lòng phải an bài. Nhưng Lê Hoàn, thiếp hy vọng chàng hứa với thiếp một điều, dù ngày sau có ra sao, thiếp xin chàng đừng bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm. Thiếp mong đôi bàn tay chàng vĩnh viễn không nhuốm máu những người vô tội.

Sắc mặt Lê Hoàn thoáng có chút sững sờ. Chàng rũ mắt trầm ngâm một hồi, cuối cùng mới lên tiếng:

- Vân Nga, ta sẽ tìm cách trở về Hoa Lư. Sau này Lê Tộc để ta thay nàng chống đỡ. Ta không muốn nàng tiếp tục vướng vào vòng tranh đấu nơi tiền triều nữa.

- Lê Hoàn! Chàng vẫn chưa trả lời thiếp.

Tôi vẫn kiên định chờ đợi câu trả lời từ chàng.

Lê Hoàn, thiếp biết thiếp rất ích kỷ, là thiếp đã hại chàng mất đi tất cả. Thiếp biết những gì chàng đang làm là đoạt lại những thứ phải thuộc về chàng. Nhưng Người kia... thiếp cũng không thể không quản...

Lê Hoàn khẽ thở dài, với một kẻ cố chấp và cứng đầu như tôi, dường như hết lần này đến lần khác chàng đều chỉ có dung túng cùng bao dung vô hạn. Chàng gật đầu:

- Ta hứa với nàng!

Khi Lê Hoàn đưa tôi về đến hoàng thành, trăng đã lên cao. Xa xa trông thấy Xuân Hương gấp gáp đi đi lại lại trước cổng cung, bộ dáng vô cùng sốt ruột. Tôi đành cùng Lê Hoàn bịn rịn lưu luyến chia tay. Sau lần từ biệt này, không biết đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại chàng! Đợi đến khi bóng chàng cưỡi ngựa khuất dần nơi cuối đường, tôi mới dứt khoác quay lưng bước đến cổng thành cùng Xuân Hương hồi cung.

*****************************

Hoàng Thượng đã trở lại Hoa Lư. Lần này vừa chủ trì Đại lễ Tế Thủy trên Nhị Hà xong, ngay ngày hôm sau Hoàng Thượng đã phải lập tức trở về Kinh đô, đều bởi vì Phúc Lộc Châu lại có phản loạn.

Nguyên nhân sâu xa của sự biến này phải kể đến hệ quả của tình trạng cát cứ hơn hàng chục năm tại nước ta. Sau khi Hoàng Thượng đánh dẹp thế lực cát cứ hùng mạnh các phương, thống nhất nước nhà, người đã xây dựng chính quyền quân chủ tập quyền, trong đó tập trung toàn bộ quyền lực cùng đất đai vào trong tay mình. Nhưng vẫn còn một số địa phương vùng thượng du, vùng biên viễn xa xôi và các vùng đồng bằng hẻo lánh mà triều đình không thể kiểm soát hết. Những vùng này vẫn do các thủ lĩnh địa phương tự quản lý. Một số thủ lĩnh địa phương hoặc tự nguyện hoặc bị cưỡng bách nhận sự quản giáo của triều đình, hằng năm vẫn nộp sưu thuế cho triều đình, trở thành cầu nối giữa triều đình và cư dân bản địa. Nhưng vẫn còn một số thủ lĩnh địa phương thường xuyên nổi loạn, chống lại triều đình, giành quyền chi phối các giáp xã lân cận để mở rộng thế lực tự trị.

Những năm này, Lê Hoàn đóng quân ở mạn Bắc, ngoài bảo vệ biên giới Đại Cồ Việt với Tống và Đại Lý, còn giúp Hoàng Thượng dẹp không ít các cuộc nổi loạn của các thủ lĩnh địa phương vùng thượng du phía Bắc. Nhưng ở mạn Nam của Phúc Lộc Châu, giáp ranh Chiêm Thành, vẫn có một số thủ lĩnh địa phương ly khai, thường xuyên nổi loạn. Lần nổi loạn này ở Phúc Lộc Châu, Chủ tướng Phúc Lộc Châu là Trấn quốc Tướng quân Cao Các không chống đỡ nổi đành dâng tấu sớ xin Hoàng Thượng chi viện.

Việc này khiến Hoàng Thượng không khỏi bận tâm. Hơn nữa, Chiêm Thành cùng Đại Cồ Việt vẫn luôn bất hòa, nếu không xử lý thỏa đáng để các thủ lĩnh địa phương này cấu kết với Chiêm Thành có thể khiến Phúc Lộc Châu mất đất vào tay Chiêm Thành. Cuối cùng, dưới sự đề cử của bá quan văn võ trong triều, Hoàng Thượng quyết định điều Lê Hoàn đi dẹp loạn ở Phúc Lộc Châu. Sau khi dẹp loạn, liền có thể trở về Kinh đô phụng sự.

Chiến loạn lần này nổ ra dưới sự cầm đầu của một thổ hào ở vùng núi Hoành Sơn. Lê Hoàn dẫn quân đi đánh trận cũng đã gần một tháng. Bọn phản loạn dựa vào địa thế rừng núi Hoành Sơn hiểm trở mà cố thủ trong núi. Lê Hoàn bèn sắp đặt quân kỵ xạ mai phục chặn các lối ra khỏi núi, lại chia quân lực tinh nhuệ thành ba cánh luân phiên tập kích vào doanh trại địch. Ba cánh quân thay phiên vừa đánh vừa nghỉ, ép bọn phản loạn phải buông giáo đầu hàng.

Hoàng Thượng nhận được tin Phúc Lộc Châu được dẹp yên, Lê Hoàn bắt sống thủ lĩnh phản loạn áp giải về Kinh đô thì vô cùng cao hứng liền đến Trường Xuân Cung báo tin cho tôi đầu tiên.

- Vân Nga, lần này Thập Đạo Tướng Quân lại lập được công lớn. Nàng nghĩ nên thưởng gì cho hắn?

Tôi ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, vừa gắp một ít điểm tâm đặt vào đĩa của Hoàng Thượng vừa cười nói:

- Đây đều là chức trách của Ngài ấy, khi Ngài ấy trở về Kinh đô, Hoàng Thượng tùy tiện khen vài lời là được.

Đuôi mắt phượng của Hoàng Thượng cong cong lộ ra ý cười, người cao hứng nói:

- Vậy sao được? Có công ắt phải có thưởng!

Vừa thưởng thức khối điểm tâm, Người vừa ngẫm nghĩ một hồi. Cuối cùng lại lên tiếng:

- Thập Đạo Tướng Quân niên kỷ cũng đã hơn ba mươi rồi thì phải? Mấy năm nay nhỡ việc quân nên cũng chưa thành gia lập thất! Vân Nga, lần này Lê Hoàn quay lại Kinh đô, Trẫm ban hôn cho hắn, để hắn ở Kinh đô lập phủ và thành thân một thể. Nàng cảm thấy sao?

Nụ cười trên môi tôi chợt đông cứng lại. Tay cầm đũa bỗng chốc run lên. Tôi trấn định bản thân, cố nở một nụ cười, giữ giọng bình thản đáp:

- Việc này có phải gấp quá chăng? Thần thiếp cảm thấy để ngài ấy ở Hoa Lư ổn định một thời gian rồi thong thả tìm mối hôn sự tốt cũng không muộn.

Hoàng Thượng lại cười nói:

- Nam nhân tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Thập Đạo Tướng Quân bây giờ mới cưới thê tử, so với người khác cũng đã trễ lắm rồi. Nàng cũng là người của Lê Tộc, cũng nên vì nghĩa huynh của mình mà suy tính.

Tôi cắn răng, cố nuốt uất ức vào lòng, mỉm cười nói:

- Hoàng Thượng dạy phải!

Hoàng Thượng nắm lấy bàn tay không biết tự bao giờ đã trở nên lạnh ngắt của tôi, người vỗ vỗ lên mu bàn tay của tôi, dặn dò:

- Ngày mai Trẫm sẽ cho người của Lễ Bộ đưa danh sách khuê nữ của hoàng thân quốc thích và bá quan văn võ tam phẩm trở lên cho nàng xem qua. Nàng thay Trẫm chọn người phù hợp để ban hôn cho Thập Đạo Tướng Quân. Nàng chọn cho hắn một thê hai thiếp để hắn thấy được hoàng ân của Trẫm dành cho công thần.

Lòng tôi bất giác chùng xuống, nhìn người trước mắt khóe môi vẫn phản phất nụ cười, tim tôi không khỏi đau đớn cùng chua chát, chỉ đành cúi đầu cố giấu viền mắt đã ửng đỏ.

- Thần thiếp lĩnh mệnh!

Hoàng Thượng mỉm cười hài lòng, Người lại kể tôi nghe một số chuyện trong triều nhưng tôi một chữ đều cũng không nghe lọt tai.

Tâm trí tôi dường như đã dạt trôi về nhiều năm trước... Dưới lầu Thành Quèn năm ấy, người nam nhân tôi thương đã ngỏ lời cầu hôn … Lời thề ước hai người trọn đời trọn kiếp trọn đôi cứ như thế mà dần trôi khỏi tầm tay…

-Hết chương 34-

1 nhận xét:

  1. Sao mà ghét thế hết ép Dương Vân Nga cưới mình rồi giờ bắt Dương Vân Nga cưới vợ cưới thiếp cho Lê Hoàn

    Trả lờiXóa

Lưỡng triều hoàng hậu - Chương 40

  Lưỡng triều hoàng hậu Chương 40 Chương 40 Mong người Quân yêu thấu hiểu lòng Quân. ********************************* Qua hồi lâu sau...